Mộ Tư bị hỏi không biết trả lời thế nào, anh ta ngơ ngẩn nhìn Cố Bắc Thành hồi lâu cũng tìm không thấy giọng nói của mình.
Cố Bắc Thành dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ngày đó tôi đã nói, nếu anh chọn vứt bỏ thì sau này chuyện của cô ấy không liên quan gì đến anh nữa, cô ấy muốn tìm đến ai, muốn gả cho ai cũng không dính dáng gì đến anh, anh có tư cách gì tới hỏi?”
Cô ấy muốn tìm đến ai, muốn gả cho ai cũng không dính dáng gì đến anh.
Lời nói của Cố Bäc Thành như một con dao bén nhọn lần lượt đâm vào ngực anh ta, làm anh không ngừng rỉ máu.
Sau một lúc lâu, anh ta mới tìm lại giọng nói của mình: “Không phải anh yêu cô ấy sao, vì sao trơ mắt nhìn cô ấy gả cho người khác?”
Cố Bắc Thành đau khổ nhắm mắt lại: “Tôi là tên vô dụng, không giúp được cô ấy cái gì cả.”
Từ lời nói của Cố Bắc Thành, Mộ Tư nghe ra sự bất đắc dĩ của Thịnh Hoàn Hoàn, cả Cố Bắc Thành cũng bó tay không có cách giải quyết vấn đề mà cô gặp phải.
Mộ Tư khàn khàn hỏi: “Trong thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Bắc Thành mở mắt ra, nhìn Mộ Tư với ánh mắt tràn ngập căm hận, kể lại tất cả những chuyện Thịnh gia gặp phải.
Mộ Tư nghe xong thì đứng cứng đờ ở đó, vẫn không nhúc nhích.
“Cô ấy gả cho tên ma quỷ Lăng Tiêu kia đều tại anh, nếu anh không hủy hôn, Thịnh Xán sẽ không xảy ra tai nạn, Trần Văn Hưng cũng không dám không kiêng nể gì như thế, Hoàn Hoàn sẽ không cùng đường nên tìm tới Lăng Tiêu, tất cả đều do anh”
Hận thù của Cố Bắc Thành khó tiêu tan, rống giận đấm một cái vào khóe miệng Mộ Tư, đánh cho anh ta ngã xuống đất.
Khóe miệng Mộ Tư đang đổ máu, lại không có ý đánh trả.
Lúc trước Thịnh Xán xảy ra tai nạn, anh ta cũng đoán ra Thịnh Thế sẽ nổi lên phong ba, anh hỏi Bạch Băng về tình hình của Thịnh Xán, Bạch Băng nói ông không chết được.
Anh cho rằng Thịnh Xán bị thương không nặng, rất nhanh sẽ có thể trở lại Thịnh Thế.
Anh cũng biết Cố Bäảc Thành sẽ luôn ở bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, nếu Thịnh gia có chuyện gì thì Cố Bắc Thành sẽ đi xin Cố Nam Thành hỗ trợ, sẽ không xuất hiện vấn đề lớn.
Nhưng anh ta lại không ngờ Thịnh Xán đã rơi vào hôn mê sâu, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, càng không ngờ Trần Văn Hưng to gan lớn mật như thế.
Cố Bắc Thành cũng không chút mềm lòng, nhìn xuống từ trên cao, tức giận chỉ vào anh ta: “Mấy năm nay tôi chưa bao giờ muốn giành với anh, bởi vì tôi biết trong mắt cô ấy chỉ có anh, trong lòng chỉ chứa được anh, chỉ khi ở bên anh thì cô ấy mới hạnh phúc, nhưng anh thì sao, anh đối xử với cô ấy thế nào?”
Nói xong, Cố Bắc Thành nắm lấy cổ áo Mộ Tư, kéo anh ta lên từ mặt đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!