Thịnh Hoàn Hoàn ôm em gái đứng trước mộ, trên gương mặt trắng bệch đã khô ran, dưới mắt là quầng thâm đen kịt, môi cũng khô nứt tróc da, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà cô đã gầy đi rất nhiều, mặt cũng hớp lại.
Dù cô không chảy nước mắt, nhưng lại khiến người ta lo lắng hơn cả nước mắt đầy mặt.
Mà Thịnh Sam Sam trong ngực Thịnh Hoàn Hoàn đang gào khóc tan nát cõi lòng, khiến bầu không khí càng bi thương áp lực.
Thịnh phu nhân vẫn luôn dùng sữa mẹ nuôi nấng, hai ngày nay Sam Sam không có sữa mẹ, dùng sữa bình thì con bé không chịu bú, cứ khóc tìm mẹ.
Đáng tiếc... Con bé không còn mẹ nữa rồi!
Lăng Thiên Vũ nhìn đứa nhỏ khóc đỏ bừng cả mặt thì thật muốn đi lên nhét ngón tay vào miệng con bé, trước kia cậu và Lăng Tiêu từng tới Thịnh gia, biết chiêu này đặc biệt hữu hiệu với Tiểu Sam Sam.
Tang lễ kết thúc, khách khứa tan đi.
Lăng lão thái thái để Lăng Thiên Vũ lại, Diệp Chính Lan và Đường Thắng Văn thăm Thịnh Xán xong thì cùng rời đi, Nam Tầm và Lăng Kha muốn ở lại với Thịnh Hoàn Hoàn thì bị cô từ chối.
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, hai
ngày nay vất vả cho anh, anh trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Mặc dù hai ngày này Đường Nguyên Minh bận bịu tứ phía ở Thịnh gia, nhưng lại không rút ngắn khoảng cách với Thịnh Hoàn Hoàn chút nào, anh cảm thấy cô đang đẩy mình đi càng xa.
Mà nguyên nhân là do đâu thì Đường Nguyên Minh biết rõ trong lòng.
Chuyện của Hà Song bị anh biến khéo thành vụng, Thịnh Hoàn Hoàn đang hoài nghỉ anh!
Chuyện này làm Đường Nguyên Minh rất ảo não, là anh quá nóng vội, dù là ai đưa Hà Song đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nên là anh, cô không nghỉ anh thì nghỉ ai đây?
Mộ Tư và Đường Nguyên Minh lần lượt đi ra khỏi Thịnh gia.
Đường Nguyên Minh đi ra khỏi cổng Thịnh gia thì dừng bước, ánh mắt nhìn vào Mộ Tư: “Anh không nên xuất hiện ở đây."
Mộ Tư ngồi trên xe lăn nhưng khí thế lại không chút thua kém: “Đường tổng nói cho tôi nghe thử vì sao tôi không thể xuất hiện ở đây?"
"Những chuyện tốt anh làm cần tôi kể ra từng cái sao?"
Đường Nguyên Minh đưa tay chỉ vào Thịnh gia, lạnh lùng nhếch miệng: “Hiện tại Thịnh Xán đang nằm trên giường, anh còn mặt mũi hỏi vì sao?”
Mộ Tư lạnh lẽo nhìn Đường Nguyên Minh, sự ôn hòa đã bị sắc bén thay thế: “Đường tổng phủi sạch hết mọi chuyện thật, Thịnh Xán như bây giờ cũng có một phần nguyên do từ anh, nếu Hoàn Hoàn biết những tính toán sau lưng của anh thì anh nói xem cô ấy càng hận tôi hay là càng thất vọng về anh?”
Nụ cười lạnh trên khóe miệng Đường Nguyên Minh từ từ biến mất, tia sáng trong mắt càng sắc bén doạ người, anh bước từng bước về phía trước rồi vươn tay siết chặt lấy cổ Mộ Tư.
"Mộ tổng."
Người của Mộ Tư lập tức vọt tới.
Người của Đường Nguyên Minh cũng bước tới trước mấy bước, hai bên hết sức căng thẳng.
Mộ Tư bị siết cổ đến mức sắc mặt tím lại, nhưng vẫn đưa tay ngăn cản người của mình: “Đừng gây sự ở... Thịnh gia..."
Lời nói của Mộ Tư cũng nhắc nhở Đường Nguyên Minh rằng nơi đây là ngoài cổng của Thịnh gia, nhưng anh không lập tức buông tay ra mà lạnh lếo cảnh cáo Mộ Tư: “Nếu anh dám nói một chữ với Hoàn Hoàn thì tôi sẽ làm nửa người trên của anh liệt luôn đấy."