Cô nói không nên lời.
Giang Ninh Phiên dùng tay nắm chặt lấy tóc.
Bản thân của trước kia đã từng có thể phân biệt đúng sai, trắng đen rõ ràng đâu mất rồi? Cô còn muốn bao che cho Hạng Chí Viễn...
“Đừng vò đầu bứt tóc.”
Ánh mắt của An Vũ Dương không có tiêu cự, nhưng anh ta lại biết rõ cô đang làm gì.
Anh ta vươn tay chậm rãi nắm lấy tay cô.
Gỡ từng ngón tay cô ra, anh ta nắm lấy bàn tay đã thả tóc ra của cô...
“Ninh Phiến, nếu cô đã vào AN rồi, thì nên tin tưởng boss là tôi có thể làm tốt
mọi việc.” An Vũ Dương nói: “Tôi không thể để thay đổi tình cảm của cô với Hạng Chí Viễn, cô đi đi.”
Anh ta nắm lấy tay cô không có sự chiếm đoạt như Hạng Chí Viễn, mà chỉ nhẹ nhàng nắm lấy...
Cô, thật sự có thể rời đi sao?
“Tôi có thể tin tưởng anh thêm lần nữa không?”
Giang Ninh Phiến mờ mịt.
Anh ta thật sự không muốn cô làm gì khác sao?
Anh ta thật sự có thể đối phó được với thần thoại Đông Nam Á Hạng Chí Viễn kia sao?
“Tin tôi.”
An Vũ Dương nhẹ giọng nói, gương mặt anh ta ôn hoà, ánh mắt lộ ra sự dịu dàng và kiên định.
Giang Ninh Phiến cúi đầu, nhìn thấy cái gai đâm vào ngón tay anh ta vẫn chưa được rút ra.
Những giọt máu trên miệng vết thương càng lúc càng nhiều...
Triệu chứng đầu tiên của nghiện ma tuý là hai mắt sẽ có quầng thâm, bồn chồn bất an.
Mười mấy căn biệt thự huy hoàng đồ sộ của nhà họ Hạng chiếm diện tích rộng lớn, bao quanh là hồ nước hình chữ U, giống như một hòn đảo độc lập.
Trên ban công tầng cao nhất của biệt thự, một đôi chân đi dép lê ở nhà đứng trên đó.
Dáng người cao ráo của Hạng Chí Viễn đứng trên lan can ban công.
Anh đã đi đi lại lại trên ban công này sắp hơn bảy mươi lần rồi...
Trong tay Hạng Chí Viễn cầm điện thoại, ánh mắt anh âm u nhìn màn hình tối đi sau khi tự động tắt của điện thoại.
Bên cạnh anh là ban công trồng toàn hoa hồng tím;
Một bên khác là khoảng không cao mấy chục mét, ngã xuống thôi sẽ vạn kiếp bất phục.
Gã đàn ông lạ.
Một dãy số của một gã đàn ông lạ bí ẩn.
Một gã đàn ông lạ có số điện thoại không điều tra được bất cứ manh mối
nào!
Một ngọn lửa hừng hực bùng lên trong lòng Hạng Chí Viễn, thiêu đốt toàn bộ ngũ tạng của anh, thiêu đốt trái tim anh đến mức bốc cháy......
Giang Ninh Phiến!
Em thật sự dám đi tìm đàn ông!
Trăm phương nghìn kế tìm cách rời khỏi anh để đi tìm người đàn ông kia!
“Tốt lắm, Tiêm Tiêm, em đủ máu lạnh.”
Chưa từng có người phụ nữ nào dám chơi anh như thế!
Cô cắm sừng anh mấy lần như thế là đủ rồi!
Hạng Chí Viễn đứng bên tay vịn màu trắng trên ban công, áo choàng tắm dài màu đen tôn lên đường nét gợi cảm mà anh rèn luyện ra, vẻ mặt tiêu điều.
Một cơn gió to thổi qua, thổi bay mấy cánh hoa của mấy chậu hoa hồng màu tím treo trên cao.
Tiêu điều rơi xuống như những chiếc lá thu rụng trong gió thu xào xạc.
Cánh hoa màu tím bay qua thân hình gầy nhưng rắn chắc của Hạng Chí Viễn, làm mờ nhạt đi màu sắc u ám kia.
Đẹp như một bức tranh.
Bỗng dưng, Hạng Chí Viễn giang hai tay ra như đang giang rộng đôi cánh màu đen, điện thoại rơi xuống dưới từ năm ngón tay thon dài của anh --
Rơi thẳng xuống từ tầng cao nhất...