“Dậy rồi à?”
Hạng Chí Viễn cúi đầu, liếc xuống bàn tay đang chủ động nắm chặt của cô, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy cưng chiều: “Ở cạnh một người đàn ông trẻ khỏe hừng hực như tôi thế này mà em chỉ muốn ngủ thôi sao?”
“Vậy thì tôi nên muốn gì đây?”
Giang Ninh Phiến thờ ơ đáp lại, nhấc đầu khởi đùi của anh và ngồi thẳng lưng.
Ngoài cửa kính ô tô, trời bừng sáng và ánh mặt trời chói chang đã ló dạng...
“Nghĩ về tôi xem muốn yêu tôi như thế nào? Hạng Chí Viễn dõng dạc nói, không chút xấu hổ.
“Phì, phì” Lời trêu này khiến Giang Ninh Phiến phải phì cười, cái gã đàn ông này thật kiêu căng.
“Cười một lần nữa xem.” Hạng Chí Viễn véo cằm cô, ánh mắt trìu mến, giọng điệu nam tính và quyến rũ rất riêng: “Tôi thích nhìn em cười.”
"Nhưng tôi cười không nổi."
"Khi nào thì cười nổi?”
“Khi anh làm trò ngớ ngẩn.” Giang Ninh Phiến vừa trả lời, vừa lật qua lật lại tay của anh kiểm tra xem có chỗ nào chưa băng bó kĩ và vết thương có nặng thêm không.
Lông mày của Hạng Chí Viễn nhíu chặt, nụ cười chợt tắt, trong giọng nói có pha chút hờn dỗi: "Điều tôi vừa nói có phải là ngớ ngẩn không?"
Nghĩ về anh, muốn yêu anh như thế nào... Câu này có ngớ ngẩn không?
Giang Ninh Phiến cố ý giả ngơ nhìn anh không chớp mắt, cũng không trả lời câu hỏi của anh mà lập tức đổi chủ đề khác: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Xe đang chạy trên đường. Giao thông ở thành phố S luôn trong tình trạng ùn tắc, nhưng xe của Hạng Chí Viễn lại chạy như thể “đường này là do tôi xây”, không theo bất kỳ quy định giao thông nào cả. May mắn thay, tài xế của Hạng Chí Viễn đã được đào tạo rất tốt nên không làm ai bị thương.
“Tới khách sạn Đế Quốc.” Hạng Chí Viễn ôm cô vào lòng, đặt lòng bàn tay to ấm áp lên chân cô: “Một tuần nữa, chúng ta sẽ đính hôn ở đó.”
Nghe vậy, hai mắt Giang Ninh Phiến tối sầm lại, tâm trạng tươi sáng ngay lập tức bị mất đi. Đính hôn! Ngày đính hôn càng gần, càng báo hiệu cho cô biết thời gian cô phải rời đi sắp đến rồi.
“Vẫn còn một tuần nữa, sao hôm nay phải đi đến đó làm gì?” Giang Ninh Phiến thỏ thẻ hỏi, trên khuôn mặt xinh đẹp không còn nụ cười nữa, chỉ còn lại vẻ cô đơn và trống vắng.
“Tôi không yên tâm với đám người chỉ biết làm việc vì tiền.” Hạng Chí Viễn nói.