Những đàn em trung thành của anh biết anh ăn sinh nhật, còn không trắng trợn tổ chức, liều mạng nịnh hót sao?
"Từ trước đến giờ tôi chưa từ ăn sinh nhật, cho nên không ai biết sinh nhật của tôi."
Hạng Chí Viễn nói từng chữ từng chữ, đôi con ngươi sẫm màu sâu thẳm chăm chú nhìn cô, không có một chút đùa giỡn.
Giang Ninh Phiến bị ánh mắt kia của anh khóa lại, trong lòng buồn bã.
Thật sự là sinh nhật của anh?
Từ trước đến nay anh chưa từng ăn sinh nhật?
"Nếu như còn có người mà tôi muốn nói cho cô ấy biết sinh nhật của tôi, người đó chính là em, Tiêm Tiêm." Hạng Chí Viễn chân thành và thâm tình, khuôn mặt nổi bật dưới ánh đèn, càng thêm một phần yêu nghiệt, mềm mại...
"Anh cũng không nói trước cho tôi?"
Nào có ai đến ngày sinh nhật mới tuyên bố, hơn nữa lúc này cũng là buổi tối rồi, không hợp lẽ thường.
"Bởi vì nói cho em, em cũng sẽ không chuẩn bị quà cho tôi." Giọng nói Hạng Chí Viễn hơi trầm khàn, trong con ngươi thoáng qua vẻ ảm đạm.
Giọng nói của anh có loại cảm giác bị ai khó tiêu tan.
Lồng ngực của Giang Ninh Phiến hung hăng chấn động một cái, không biết là bởi vì sự thẳng thừng của anh, hay là bởi vì vẻ ảm đạm trong mắt anh như vậy.
Anh nói chính là một sự thật.
Cho dù cô biết sinh nhật anh, cô cũng sẽ không chuẩn bị quà, cô không thể thuyết phục mình mua quà cho kẻ cầm đầu Địa Ngục Thiên.
- Nhưng vì sao anh nó ra như vậy, tim cô lại hơi đau? Giống như bị ai dùng tay đấm vào vậy, khiến cô bực bội không có cách nào hô hấp.
Cô nghe được giọng nói của mình trong đầu: Giang Ninh Phiến, mày đã chìm ngập trong hoang mang, không thể thoát ra ngoài.
Giang Ninh Phiến ngẩng đầu, uống sạch ly rượu vang trong tay.
"Uống thêm một ly." Thấy vậy, Hạng Chí Viễn lại cầm chai rượu vang lên, rót thêm cho cô hơn nửa ly.
“Anh muốn chuốc say tôi?"
Cô không phải là người giỏi uống rượu.
"Say thì có tôi ở đây, em sợ cái gì?" Hạng Chí Viễn ngoắc ngoắc môi, nhìn cô thật sâu, giọng nói rất hấp dẫn: "Em có nhớ tôi từng nói với em, hoan ái có thể làm em tạm thời quên mất chuyện khác, có tác dụng với hoan ái... Chính là rượu cồn."
Rượu cồn và hoan ái?
Hai thứ này xác vũ khí cao cấp khiến một người sa vào một người khác!
An Vũ Dương không cho phép cô uống rượu, sợ gặp chuyện không may, hai kẻ ưu thương...
Nhưng giờ phút này, cô quyết định tin tưởng đống đạo lý không đàng hoàng kia của Hạng Chí Viễn, cô cần lúc đầu óc trống rỗng...
Nghĩ tới đây, Giang Ninh Phiến lại ngẩng đầu lên, lần nữa uống hết ly rượu trong tay, động tác rất hào phóng.
Hạng Chí Viễn đưa tay xoa xoa vết rượu vang bên mép cô, ** rót thêm cho cô: "Nào, tiếp tục uống."
"Cạn ly."
Giang Ninh Phiến nâng ly rượu lên cụng ly với anh, sau đó uống vào.
Đúng như lời An Vũ Dương, rượu không phải là thứ tốt gì.
Giang Ninh Phiến uống một ly rồi lại một ly, uống như điên, rất nhanh cũng đã cảm thấy đầu óc mơ màng trầm trầm, gò má bị rượu làm nóng lên.
"Sao rượu vang này lại mạnh như vậy?"
Cô có dễ say vậy sao?