“Tôi đưa, đưa các người đi.” An Vũ Dương đau đớn nói không liền câu.
“Đưa anh ta đi!”
Hạng Chí Viễn lập tức lạnh lùng ra lệnh, dẫn đầu đi về hướng cánh cửa.
An Vũ Dương đang muốn dụ Hạng Chí Viễn cùng đồng bọn rời đi...
Bỗng dưng, Giang Ninh Phiến thấy hai tên đàn em nâng An Vũ Dương lên, trong miệng anh ta chỉ lẩm bẩm gì đó bằng khẩu hình.
Nhưng không phải nói với camera ẩn.
Anh ta đã không phân rõ được phương hướng.
Giang Ninh Phiến lui lại đoạn hình ảnh vừa rồi, phân tích một hồi lâu mới nhận ra anh ta
đang nói một câu rất dài...
“Tôi không, chết, trước, mặt, cô”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên đến mức khó khống chế được mình.
Hôm qua cô đã nói không muốn nhìn thấy anh ta chết trước mặt cô, anh ta thật sự muốn làm vậy...
Sao lại có người như vậy chứ.
Anh ta dẫn Hạng Chí Viễn rời đi, không tìm thấy cô, sao Hạng Chí Viễn có thể thả anh ta ra được. Anh ta thật sự muốn chết vì cô?
Giang Ninh Phiến bị sốc vài giây, sau đó nhanh nhẹn đeo khẩu trang, quấn chiếc khăn quàng dày, đè vành mũ xuống, dứt khoát bước ra khỏi căn phòng tối.
"Pång."
Bước ra khỏi cửa, Giang Ninh Phiến không chút do dự bắn một phát về phía tên đàn em canh cửa, bắn vào chân sẽ không mất mạng, chỉ khiến bọn chúng không thể đuổi theo cô.