Giang Ninh Phiến bị ngã đến lưng đau, vội vàng ngồi dậy khỏi giường.
Nằm ở đó là vị trí không có lợi cho mình nhất.
Một giây sau, cô lại bị Hạng Chí Viễn đạp ngã, Hạng Chí Viễn trực tiếp nâng chân lên đè đôi chân dài mảnh khảnh của cô, trong cặp mắt bắn ra ánh sáng u tối, ngón tay thon dài bắt đầu cởi dây lưng của mình...
"Anh muốn làm gì?"
Ngay từ đầu Giang Ninh Phiển đã cảm thấy nghĩ mà sợ.
"Thu lại lời em nói!"
Hạng Chí Viễn cởi dây lưng của mình xuống đặt ở lòng bàn tay, cặp mắt trợn trừng nhìn cô.
"Hạng Chí Viễn, nếu như không muốn tối hận anh thì anh mau dùng bạo lực lại đi." Giang Ninh Phiến sợ hãi nhìn dây lưng trong tay anh, anh còn muốn quất cô sao?
Anh từng nói cô là nơi sạch sẽ nhất trong lòng anh, anh không cho phép bản thân cô tổn thương tới mình...
Cô tin mỗi một câu anh từng nói, mới có thể bình tĩnh hòa nhã bàn chuyện đường ai nấy đi với anh.
"Nếu cái giá để em không hận là thả em rời đi, vậy tôi tình nguyện em hận tôi!"
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, mặt không thay đổi bắt lấy hai tay cô dùng dây lưng ghìm chặt, ánh mắt khóa cố lại, cặp mắt sâu thẳm, cúi đầu xuống hôn cô.
Giang Ninh Phiên dùng hết sức lực giơ chân lên, dùng đầu gối hung hăng tấn công anh, hai tay giãy dụa, dây lưng bị cô siết đến càng ngày càng chặt.
Đảng chết.
Anh trói dây lưng kiểu gì thế, làm sao khó tháo như vậy.
Hạng Chí Viễn chống đỡ tất cả động tác công kích của cô, hai tay dùng sức chế trụ vai cô, nghiêng đầu hôn lên mặt cô, trằn trọc đặt lên môi cô.
Hạng Chí Viễn thừa dịp này hôn đến cuồng nhiệt, điều này khiến anh không để ý đến đột nhiên sức lực của cô trở nên mạnh hơn.
Hai tay Giang Ninh Phiến bị trói, chỉ có thể lấy cùi chỏ và hai đầu gối liều mạng tấn công anh.
"Nói, có rời khỏi tôi nữa không, hả?"
Hạng Chí Viễn hoàn toàn nổi cơn điên, môi mỏng tại lướt trên bờ môi bóng loáng của cô, ra oai tạo ra hết dấu hôn này đến dấu hôn khác...
Giang Ninh Phiến mượn lực muốn lăn sang bên cạnh, lại bị Hạng Chí Viễn cậy mạnh vớt về trong ngực.
"Có còn muốn ai đi đường nấy với tôi không?"
Hạng Chí Viễn tựa gần sát mặt cô, dùng răng cắn môi cô hỏi.
"Buông tay! Hạng Chí Viễn anh thả tôi ra!"
Vậy mà cô còn cho là cô có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau, có quá ngu ngốc rồi.
"Không thả!"
Hạng Chí Viễn hung tợn nói.
"Được, tôi không đi."
Giang Ninh Phiến đầu hàng, mệt mỏi thở hổn hển.
Cứng đối cứng với một con dã thú là không có kết cục tốt, cô từ bỏ, giữa bọn họ không cách nào kết nối bình thường.
"Thật sao?" Tức giận trong mắt Hạng Chí Viễn ngừng lại.
"Vâng." Giang Ninh Phiến nói: "Bây giờ anh có thể đứng lên."
Hạng Chí Viễn bán tín bán nghi nhìn chằm chằm cô, rời khỏi người cô, Giang Ninh Phiến nâng hai tay lên, chuẩn bị bảo anh cởi dây lưng.
Một giây sau, đột nhiên cô lại bị Hạng Chí Viễn đẩy ngã xuống, cô không ngờ tới nên chưa từng chống cự.
Chờ cô kịp phản ứng, Hạng Chí Viễn đã hôn môi cô, đột nhiên giữ lấy cô...
"Đau..."
Giang Ninh Phiến nghẹn ngào kêu ra.