Anh nhắm họng súng ngay huyệt thái dương của mình một lần nữa, Hạng Chí Viễn nhìn chăm chú cô thật sâu, ánh mắt thiêu cháy nóng bỏng, ánh mắt này... Quá mức thâm tình.
Không hiểu vì sao, cô tin anh rất thâm tình.
Cô phải tin tưởng, coi như hiện tại cô giết anh, ánh mắt của anh cũng nhất định là... Không oán không hối.
Tay của cô chậm rãi trượt xuống, cũng buông cây súng ra.
".." Giống như Hạng Chí Viễn đã nhận được báu vật gì đó, bỗng nhiên anh cười với cô, nụ cười vô cùng yêu nghiệt, ánh sáng trong mắt sáng ngời giống như một đứa trẻ.
Cho tới bây giờ cô chưa thấy anh cười rực rỡ như thế.
Bất kể là khi còn bé, hay là nửa năm trước, cô chưa từng thấy anh cười vui vẻ như vậy.
Nụ cười kia ở trong màn đêm quá mức loá mắt.
"Bụp."
Giang Ninh Phiến vứt cây súng kia qua một bên, đẩy cửa xe ra xuống xe, để gió đêm lạnh lẽo thổi tỉnh đầu óc mình.
Không phải bởi vì trong mắt anh có thâm tình buồn nôn kia, cô vốn không quan tâm, mà là anh đã tin cô, cô phải giữ lại mạng anh để tiếp tục chịu đựng thu thập chứng cứ.
Đó mới là cách báo thù chính xác nhất.
Cô nói với mình như thế.
"Tiêm Tiêm, tôi rất vui."