Cô tuyệt đối không thể đi!
“Chị Phiến…” Cô Minh Thành coi là Giang Ninh Phiến luyến tiếc cuộc sống bây giờ: “Những thứ cậu dạng cho chị tôi đều đã xếp lên xe rồi, chị nên đi thôi.”
Những thứ kia đủ cho người cả nhà cô tiêu xài mười đời.
“Tôi không đi, dẫn tôi đi gặp Hạng Chí Viễn.” Giọng nói của Giang Ninh Phiến lạnh như băng, quay người muốn đi vội.
“Đừng!” Cô Minh Thành vội vàng kéo cô.
“Tôi muốn đi gặp anh ta.”
“Chị Phiến, chị đừng như vậy.”
“Buông ra, hoặc là dẫn tôi đi gặp anh ta, hoặc là hiện tại đùng một phát súng giết chết tôi.” Giang Ninh Phiển lạnh lùng hất tay của anh ta ra, khuôn mặt lớn chừng bàn tay đầy mạnh mẽ và cố chấp, ánh mắt cực lạnh.
Sự kiên trì của cô làm Cô Minh Thành ngạc nhiên: “Chị Phiến, chị… không phải là chị yêu cầu Hạng rồi chứ?”
Làm sao lại cố chấp như vậy.
Trên ban công, một bóng dáng cao to âm u đứng đấy, nghe thấy giọng nói của Cô Minh Thành thì mày kiểm hơi động. Gương mặt yêu nghiệt không có biểu cảm gì, đôi mắt sâu thẳm lại nhìn thẳng vào Giang Ninh Phiến ở trước xe.
Cô Minh Thành vừa mới nói xong, ngón tay Hạng Chí Viễn cầm ly cà phê nắm thật chặt.
Yêu… anh?
Giang Ninh Phiến không nói nhìn Cô Minh Thành, cô biết sự cố chấp của mình khiến anh ta hiểu lầm, cũng không đoái hoài tới giải thích mà chỉ nói: “Dẫn tôi đi gặp Hạng Chí Viễn.”
“Tôi ở đây.”
Chỗ sâu trong rừng rậm truyền tới giọng nói.
Giang Ninh Phiến và Cô Minh Thành đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đang đứng trên ban công hình vòm, trên tay bưng một ly cà phê, mắt lạnh từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Từ trên cao nhìn xuống.
Như quân vương bễ nghễ thiên hạ.
“Cậu Hạng” Cô Minh Thành lập tức buông Giang
Ninh Phiến ra, quy củ lui sang một bên.
Giang Ninh Phiến đối xừ lạnh nhạt nhìn người đần ông trên ban công, bốn mắt nhìn nhau, như ánh sáng rét lạnh trên lười dao, đánh đến song ngầm mãnh liệt.