Giang Ninh Phiến này thật có chút thủ đoạn, Cô Minh Thành ở bên cạnh anh nhiều năm, chưa bao giờ hỏi qua nửa cầu tại sao, vậy mà lại phá lệ vì cô.
Giấu anh âm thầm dụ dỗ Cô Minh Thành rồi?
Phụ nữ lả lơi ong bướm, mặt ngoài còn giả bộ lạnh lùng, kiêu ngạo!
“Đáng chết!”
Bỗng dưng Hạng Chí Viễn vung tay quét qua, làm khay và cháo ở góc bàn rơi xuống đất, ánh mắt lạnh thấu xương, sự ngột ngạt tích tụ trong lồng ngực anh.
Giang Ninh Phiến!
Dựa vào đầu mà người phụ nữ này làm anh cảm thấy không đúng!
Ngón tay đụng phải tập tranh trên bàn, Hạng Chí Viễn nhíu chặt lông mày mới chậm rãi dãn ra, mi tâm cũng giãn ra.
Lật ra tập tranh, Hạng Chí Viễn nhìn chăm chú thật sâu cô gái bên trên, lòng bàn tay xoa chuông bên hông cô, dường như bên tai lại nghe thấy tiếng thanh thúy dễ nghe kia.
Đó là âm thanh… sạch sẽ nhất trên thế giới anh từng nghe.
Tiêm Tiêm, rốt cuộc em đang ở đâu?
Anh đuổi bản sao này đi, nhưng mãi không tìm thấy cô chân chính.
Trong phòng bếp, Giang Ninh Phiến dựa vào cửa sổ, buồn bực ngán ngầm nhìn mấy nữ giúp việc làm bánh ngọt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rơi vào tóc của cô, bao phủ ra tầng hào quang, soi sáng sự không tập trung của cô.
Cuối cùng thì người trên giấy vẽ của Hạng Chí Viễn là ai?
Cuối cùng có phải có hay không?
Nếu như là cô, vì sao cô không có ấn tượng?
Nếu như không phải, phải giải thích thế nào về chiếc chuông kia.
“Anh Thành.”
Bỗng nhiên đám nữ giúp việc tách ra hai nhóm, cung kính cúi thấp đầu.
Cô Minh Thành cầm một cây gậy đi tới, liếc mắt đã thấy Giang Ninh Phiến, cô đứng ở cửa sổ, cả người bị ánh nắng bao phủ, tóc dài hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.
Rất đẹp.
Đẹp đến mứức sạch sẽ, đẹp đến mức hư ảo. bời vì
rất nhanh cô sẽ không còn thuộc về nhà họ Hạng. cô sắp bị đuổi ra khỏi cửa rôi…
“Chị Phiến, chị đi ra một chút.” Rất lâu, Cô Minh
Thành mới hồi phục tinh thần lại, cất giọng hộ.