“Mẹ, con nhớ mẹ, con rất nhớ mẹ...” Hạng Diêu Linh càng khóc càng dữ dội, tay nhỏ không ngừng xoa đôi mắt, thân thể nho nhỏ vì khóc thút thít mà giật giật.
Chẳng phải Giang Ninh Phiến không thích con gái sao, sao còn có thể khiến cho con gái ỷ lại như vậy?
“Tách”
Hạng Chí Viễn nâng tay lên ấn mở đèn.
Trong phòng tắm lập tức sáng lên.
Hạng Diêu Linh hơi giật mình, xoay đầu lại nhìn anh, vừa sợ hãi vừa chột dạ, vội từ trên mặt đất đứng lên: “Ba, thật
xin lỗi”
“Thật xin lỗi?” Hạng Chí Viễn nhíu mày, giọng nói trầm thấp: “Con xin lỗi ba cái gì?”
Hạng Diêu Linh nhặt điện thoại từ trên mặt đất lên, thật cẩn thận mà đưa lên cho anh: “Bạn nhỏ thì không được. lén lấy đồ của người khác”
Hạng Chí Viễn rũ mắt liếc nhìn màn hình di động một cái, trên màn hình cũng không ở trong giao diện trò chuyện. Cô bé chỉ cầm rồi giả vờ như mình đang gọi điện thoại với Giang Ninh Phiến.
Hạng Chí Viễn rũ mắt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt do khóc lóc của cô bé, ngực giống như bị thứ gì đó cứa một cái, anh nửa ngồi xổm xuống, mắt đen nhìn chằm chằm cô bé: “Con lấy đồ của ba sao lại coi là trộm được? Chuông Nhỏ, con lấy bất kỳ thứ gì của ba cũng được, của ba chính là của conl”
lạng Diêu Linh ngây thơ mà nhìn anh.
“Nào!” Hạng Chí Viễn muốn bế cô bé lên, đặt lên trên giường: “Ba có lời hỏi con”
Hạng Diêu Linh ngồi ở trên giường, tay nhỏ lau nước mũi một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!