“Meo...”
Hạng Diêu Linh đứng ở cửa, hai tay xòe rộng ra, bày ra dáng vẻ giống như mèo con, cười hì hì ngửa đầu nhìn anh.
Cô bé đang tạo bất ngờ cho anh.
Hạng Chí Viễn rũ mắt nhìn về phía má lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt cô bé, lồng ngực chấn động.
Anh cúi đầu nhìn về phía tay mình, việc gì mà anh lại phải
rửa tay nhiều lần như thế làm gì, đây là con gái của anh mà, con gái của Hạng Chí Viễn anh!
Mèo”
Hạng Diêu Linh tiếp tục kêu to với anh, giọng nói trẻ con mềm như bông.
“Nào, đi ngủ” Hạng Chí Viễn cúi người bế Hạng Diêu Linh lên: “Sau này cứ ngủ cùng với ba được không?”
“Ừm..” Hạng Diêu Linh ngẫm nghĩ, giống như có hơi rối rắm, cuối cùng khẽ gật đầu, nói: “Vâng. Ba kể chuyện xưa được không?”
“Ba dạy con học.”
Hạng Chí Viễn quyết định bắt Hạng Diêu Linh học, tránh để cho cô bé cứ luôn đọc một đống tử ngữ linh tinh ra bên ngoài.
“Được ạ” Hạng Diêu Linh vui vẻ mà nói.
Trên chiếc giường cực lớn, Hạng Chí Viễn dựa vào đầu giường, hai chân thon dài bắt chéo lại với nhau, từ trên tủ đầu giường ở bên cạnh lấy ra một quyển sách thiếu nhi, chỉ vào chữ trên đó, giọng nói trầm thấp từ tính mà nói: “Ba“
Hạng Diêu Linh ngoan ngoãn mà đặt mông ngồi vào bên cạnh anh, nghiêm túc đọc theo.
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn xẹt qua từ “mẹ” tiếp theo, đầu ngón tay chỉ vào chữ thứ ba, thì thầm: “Con trai”
“Con troi”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!