"Con phải nghe lời! Con là một cô gái, nên không thể ăn nói tùy tiện!" Hạng Chí Viễn nghiêm khắc nói.
Hạng Diêu Linh chu miệng nhìn anh, bỗng nhiên cô bé nhíu mày, cất giọng non nớt nói: "Ừm ừm, Chuông nhỏ muốn ừm ừm”
"Sao cơ?"
Hạng Chí Viễn nghe không hiểu.
Hạng Diêu Linh gấp đến độ đứng dậy khỏi giường, bàn †ay nhỏ nhắn che mông, gấp gáp giậm chân: "Chuông nhỏ muốn ừm ừm, ừm ừm.."
Nghe thì nghe không hiểu, nhưng Hạng Chí Viễn hiểu. Mặt anh hơi tối lại, sờ về phía mông nhỏ của cô bé: 'Bảo mẫu không mặc tã cho con à?"
"Chuông nhỏ là đứa bé lớn rồi, không cần cái kia nữa" Hạng Diêu Linh gấp muốn chết, liên tục giậm chân: "Muốn ừm ừm, muốn ừm ừm!"
"Được rồi! Ba sẽ đưa con vào nhà vệ sinh! Con ráng nhịn cho bat"
Hạng Chí Viễn đen mặt bế Hạng Diêu Linh vào phòng vệ sinh, cẩn thận bế cô bé ngồi lên bồn cầu, nửa ngồi xổm xuống, hai tay nâng cô bé.
Chỉ chốc lát sau, một mùi hôi thối khó tả xộc vào mũi anh.
Sắc mặt của Hạng Chí Viễn càng đen hơn.
Hạng Diêu Linh thoải mái mà ngồi ở bên trên, cười hì hì nhìn Hạng Chí Viễn, tay nhỏ nhẹ xoa mặt anh: “Ba, ba thật xinh đẹp.”
'Đấy là từ để tả con gái”
Hạng Chí Viễn đen mặt nói, quyết định mở rộng vốn từ vựng của Hạng Diêu Linh ôi mắt, cái mũi, miện của anh gọi tên.
Hạng Chí Viễn trầm giọng nói: “Con đã xong chưa?” Cô bé có thể ngoan ngoãn mà đi WC không vậy. “Ừm..” Hạng Diêu Linh ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt bình thản ung dung mà tự hỏi hồi lâu, sau đó khẽ lắc đầu nhỏ: “Chưa xong”
." Hạng Diêu Linh vuốt ngũ quan