Chương 490
Ngón áp út trống rỗng.
Nhẫn cưới đã bị anh tháo ra từ lâu…
“Cậu Hạng.”
“Nói cho ba nuôi biết, tôi sẽ lập tức qua đó.”
“Vâng thưa cậu Hạng.”
Cô Minh Thành liếc mắt nhìn bóng dáng Hạng Chí Viễn, làn khói gỗ đàn hương lượn lờ cạnh anh, sườn mặt u ám không có chút vui mừng nên có vì đã trở thành người thừa kế nhà họ Hạng nào cả.
Từ sau khi đến Thái Lan, cậu Hạng trở nên trầm mặc ít nói, thường ở trong phòng cả ngày.
Cô Minh thành lặng lẽ thở dài, đóng cửa lại rời đi.
Cậu Hạng vẫn luôn không muốn tiếp nhận nhà họ Hạng.
Anh ta luôn cảm thấy cậu Hạng không thích lăn lộn ngoài xã hội nữa.
Nhưng bây giờ, ông chủ Hạng vì cứu cậu Hạng mà trả giá quá nhiều do đó cậu Hạng không thể không trả lại ân tình này.
Hạng Chí Viễn ngồi trong phòng chăm chú nhìn tay mình hồi lâu, sau đó dứt khoát đứng dậy, bàn tay thon dài cầm lấy đồng hồ đeo trên bàn rồi tao nhã đeo lên, sửa sang lại ống tay áo da.
Rồi sau đó anh quay người rời đi.
Gương mặt điển trai không chút biểu cảm.
Rời đi để lại một căn phòng đầy ánh đèn và mùi gỗ đàn hương…
Trong đại sảnh của chùa, trước đại phật trang nghiêm, có hơn một ngàn người đứng kín mít chừa lại một lối đi ở giữa.
Trên đất có hai đệm cối màu vàng được đặt trước tượng Phật.
“Ông chủ Hạng đến… Cậu Hạng đến…”
Thanh âm to rõ từ trong chùa truyền ra.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía cửa ngóng trông.