Cò Minh Thánh dựng thầng sống lưng, nguởc mât nhìn Giang Ninh Phiến. Đôi mât cúa anh ta đó lẽn: “Chị Phiến, coi như tôi cầu xin chị, chị bỏ qua cho cậu Hạng di.”
Bó qua cho cậu Hạng.
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhln anh ta. Trong mât của Cô Minh Thành, mình không tha cho Hạng Chí Viễn sao?
“Chị Phiến, nếu chị căm ghét xã hội đen, ghét những người lãm việc xấu bọn tỏi thi chị cứ việc lấy mạng của Cõ Minh Thành nảy.” Cô Minh Thành vửa quỳ vừa nói: “Tôi chết thi không sao, nhưng cậu Hạng thì không được. Mạng sống của cậu Hạng quan trọng hơn tôi rất nhiều.”
“Cò Minh Thành, anh đứng dậy đi.”
“Chị cứ nghe tôi nói hết đã!” Cô Minh Thành gạt bàn tay cô đang chìa ra rồi nôi: “Chị Phiến, tôi quen được cậu Hạng ở khu chợ đen Thái Lan.”
“Lúc đó. bọn tỏi bị bao vây. Dù anh ấy bị đánh găy xương nhưng vẫn quay lại cửu tỏi. Nếu như khõng có cặu Hạng, cỏ Minh Thành này đã bó mạng ớ Thái Lan từ lầu rồi.” Cô Minh Thành nói.
Giang Ninh Phiến im lặng đứng nhìn.
Cô từng nghĩ Cô Minh Thành là thuộc hạ trung thành bị tẩy não. Thì ra giữa cậu ta vá Hạng chi Viền lại có một cáu chuyện như vậy.
Cô không thê’ tưởng tượng nối Hạng Chí Viên năm mười mấy tuổi đã sống nhưthế não ở chợ đen Thái Lan.
Nhưng một nơi huấn luyện anh đến mức có gãy xương cũng không sao, một noi luôn nồng nặc mùi thuốc gây tè chắc chân không khác gi địa ngục.
“Vậy nên tôi đã thề, Cô Minh Thành này còn sống ngày nào, tôi nhất định sẽ dùng mạng mình để bảo vệ cậu Hạng.” Cô Minh Thành quỹ gối, nói: “Nhưng bảy giờ cậu Hạng tự từ bó chinh mình, đến cá anh Hạng cũng không có cách gì thì tôi cũng Chẳng thể làm gì khác.”
“Anh ấy cửu tõi má, tỏi cỏn có thế lảm gì nữa?”
Giang Ninh Phiến lấm bấm.
Thay vì hỏi Cô Minh Thành thl cô giống nhu đang tự hỏi minh hơn.
Cô còn có thế làm gì nữa…
Cô không thể yên tâm yên chí mà yêu đương với Hạng Chí Vièn nhung cũng không muốn anh chết. Bãy giở thì cõ phải làm sao?
“Chác chần chị sẽ cổ cách mà, chị Phiến.”
Cò Minh Thánh tiến lẻn phía trước, nám lấy tay cô: “Luật sư nỏi là cậu Hạng vì chị mà buông bó chính mình. Chí có chị mới có thể cho cậu Hạng ý chí sổng sót.”
“Tôi không được đâu…”
Giang Ninh Phiến hoáng sợ, thoát khói tay anh ta.
“Chị Phiến, cậu Hạng có thế vl chị mà từ bỏ cả tính mạng, không quan tảm gi hết. Anh ấy đã phát điên vi chị rồi. Tõi cằu xin chị, chị bó qua cho anh ấy đi.” Cô Minh Thành cầu xin: “Chị đừng để cho anh ấy phát điên vì chị nữa. Tôi cầu xin chị…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!