Giang Ninh Phiến rũ mât ngơ ngác mà nhỉn anh ta, ở trong mât Cỏ Minh Thành, lá do cỏ không tha cho Hạng Chi Viển sao?
“Chị Ninh Phiến, nếu chị căm ghét **, căm ghét những ké làm đủ chuyện xâu xa chúng tôi, vậy thì chị cứ lấy mạng của Cò Minh Thảnh tõi đi.” Cõ Minh Thảnh quỷ gối ở đó nói: “Tỏi chết không đáng tiếc, nhưng cậu Hạng thì không được, mạng của Cậu Hạng còn đáng quỷ hơn Cò Minh Thành tôi nhiêu.”
“Cỏ Minh Thãnh, anh đứng lẻn đĩ.”
“Chị nghe tôi nói xong đã!” Cô Minh Thành đấy tay cô muốn đỡ anh ta ra: “Chị Ninh Phiến, tôi quen cậu Hạng là ở chợ đen Thải Lan.”
“Lúc ấy, chúng tôi bị người vây đánh, anh ấy bị đánh tới gãy xưong mã vẳn còn quay đàu lại cửu tôi, nếu không cỏ cậu Hạng, mạng cúa Cô Minh Thành tôi đã sớm bó lại ớ Thái Lan rồi!” Cô Minh Thành nói.
Giang Ninh Phiến láng lặng mà đứng ớ nơi đó.
Trước kia cô vần luôn cho ràng Cô Minh Thành chỉ là một tay sai trung thành, hôa ra, giữa anh ta với Hạng Chi Vièn lại từng có chuyện cũ như vậy.
Cô không lường tượng ra nối Hạng Chí Viên mười mấy tuối đã sống ờ chợ đen Thãi Lan như thế não.
Nhưng huấn luyện anh đến mức bị gãy xương cũng có thế chịu đựng được, thuốc gây tê cũng có thế ngửi ra được là từ đâu, hần lõ noi đó Châng khác gi đja ngục.
“Cho nên tỏi đã thề, ngày nào Cô Minh Thành tỏi còn sống, tỏi nhất định sẽ dùng mạng che ở phía trước cậu Hạng.” Cô Minh Thành quỹ nối: “Nhưng bây giờ lã cặu Hạng tự từ bò bàn thân, ngay cá ông Hạng cũng không có cách, tỏi thi càng không thế làm được gì.”
“Anh xin tôi, tỏi cũng có thể lãm gì được?”
Giang Ninh Phiến lấm bấm hói.
So vói nói là hỏi Cô Minh Thành, chàng thà là nói đang hỏi chính mình.
Cõ có thể lảm được gì…
Cô không thế yên tâm thoái mái mà ớ bên Hạng Chí Viền, cũng không muốn anh chết, có thế đi tởi một bước này, cô có thế lảm gi được nữa?
“Chị Ninh Phiến chị chác chân có cách.”
Cô Minh Thành xúc động mà quỳ lên trưởc, bảt lấy tay cô: “Luật sư nói, cậu Hạng lả vi chị nẻn mởi từ bỏ bản thản, chi có chị mới có cách khiến cho cậu Hạng có ý chí mà sống tiếp thôi.”
“Tôi không làm được…”
Giang Ninh Phiến hoảng loạn mà tránh thoát khồi tay anh ta.
“Chị Ninh Phiến, cậu Hạng vi chị mã ngay cá mạng cũng không cần, cái gì cũng không màng, anh ấy đã điên cuồng vì chị. tồi cẳu xin chị, chị Ninh Phiến, chị tha cho anh ấy đi.” Cô Minh Thành càu xin: “Chị đừng khiến cho anh ấy điẻn cuồng vi chị nữa, tôi cầu xin chị…”
“Tôi không tài giỏi tới như vậy đâu.”
Giang Ninh Phiến lác đàu.
Không phái cõ chưa từng khuyên Hạng Chí Viền, nhưng Hạng Chí Viền không nghe, anh không chịu nghe gì cả.
Trừ khi cô đòng ý rói đi cùng anh, anh mởi bâng lõng sống tiếp.
Nhưng cô không làm được.
Lưong tâm cùa cô không cho phép.
“Nếu trẽn Trái Đất này có một người có thể khiến cho cậu Hạng thay đối ý định, thì chác chán chỉ có chị thôi chị Ninh Phiến.” Cô Minh Thành nâm chặt lấy tay cô, một ngưói đàn õng mà hai mắt lại đó đến mức gần như sâp rơi nước mât, sâu trong ánh mât toàn là cầu xin: “Chị chác chân có cách khiến cho cậu Hạng khỏng từ bò bản thân, chị Ninh Phiến chị chác chân có…”
Giang Ninh Phiến nói một cách lạnh nhạt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!