“Ba năm sau, em hãy tìm bạn trai, tlm một người dối xử với em. Em không cần phải quá yêu anh ta, nhưng anh ta nhất định phải thật yêu em. cái gì cũng chịu làm vì em, tôn em lên hàng số một, chịu cắt móng tay cho em. chịu xuống bếp cho em,
chịu liều mạng vì em…”
“Có lẽ sẽ khõng có đâu.” Giang Ninh Phiến khóc đến mửc khõng thành tiếng, sườn mặt chõn ớ trong ngực anh: “Sẽ không còn ai đối xứ tốt với em giống như anh, sẽ khõng có nữa…”
Trên đời này. sẽ không còn tên ngốc nào tên là Hạng Chỉ Viền.
Người đàn ông này ớ trong cuộc đời cô, sao cô còn nhìn được điều tốt ớ những người đàn ông khác nữa chứ…
“Vậy khõng tim nữa.” Hạng Chi Viễn õm cô, cưởi nhẹ một tiếng: “Nếu như tim phái ké nào cờn bât em trá giá, anh dù chết cũng sẽ đau lòng đến sống lại mất.”
“Em đi cùng anh, đề em đi cùng anh…”
“Em đi cùng anh, để em đi cùng anh…”
“Anh không cân đi cùng, anh chờ em nhặt xác cho anh.” Hạng Chí Viên nói: “Anh muốn hơi ấm còn lại cuối cùng trên người anh đều đến từ em.”
Tất cá tội anh đều nhận, mọi chuyện đều nói rõ.
Tử hình là điều châc chân.
Không có gì nghi ngờ.
Có những lời, bây giờ anh không nói, thi sau này sẽ không bao giờ có cơ hội nói…
Đừng nói nữa.
Đứng nói nữa.
Ngực Giang Ninh Phiến đang bị từng nhát dao cắt sâu đau đớn.
“Tiêm Tiêm, em nhớ kỹ, trước giờ anh chưa từng hận em, những gì làm vì em anh đều cam tâm tình nguyện.” Hạng Chí Viễn kéo cô từ trong lòng ra, đau lòng mà nhìn chăm chú vào những giọt nước mât giàn giụa của cô, lòng bàn tay lau đi: “Nước mát đế hôm anh chết rồi rơi một lần, sau này, không dược khóc nữa.”
Giang Ninh Phiến lắc đầu.
“Đế cho những giọt nước mát cuối cùng của em vì anh mà rơi.” Hạng Chí Viến cúi đầu, nhẹ nhàng ấn xuống một hôn trên trán cô: “Đây là nguyện vọng cuối cùng của anh.”
“Không được…”
Giang Ninh Phiến lại nhào vào trong ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thế cực nỏng trẽn người anh…
Sẽ không đâu.
Anh lã một người đang sống sờ sở như vặy, hân lã sẽ không chết dễ dăng như vậy đâu.
Anh là Hạng Chí Viên, là một con quái vật, quái vật sống cả ngàn nám, sao anh lại chết đi dề dàng như vậy được chứ… Khổng đâu, sẽ không.
Hạng Chí Viên như còn ngại nước mất cô rơi còn chưa đủ, sâu kín mà nói: “Tiêm Tiêm, anh không sợ chết, nhưng anh sợ đến lúc chết anh vẫn không nỡ bỏ được em…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!