Giang Ninh Phiến bị hất hủi.
Sau đó Hạng Chí Viễn đã nhanh hôn lên môi cô, cuồng nhiệt ngậm lấy đôi môi ấy.
“Hạng Chí Viễn.”
Đôi tay Giang Ninh Phiến ôm lấy cổ anh.
Tính chiếm hữu của Hạng Chí Viền rất cao, đôi tay bị còng lại sau lưng không thê’ ôm được cô, anh chỉ có thế không ngừng đến gần cô, dây dưa không dứt.
Hạng Chí Viền lợi dụng thế mạnh mà đè cô xuống đất.
‘Tiêm Tiêm, tôi muốn ôm em! Tôi muốn ôm em ngay bây giờ!”
Cảm giác không thế ỏm cô khiến cho cả người Hạng Chí Viễn vô cùng khó chịu, anh muốn ôm cô.
Bây giờ!
Lập tức!
Hai tay Hạng Chí Viền bát đầu vùng vẫy, cổ tay bị trói chặt đến mức rách cả da.
“Shit, cái còng tay này!” Hạng Chí Viễn buông cô ra, khàn giọng mắng chửi.
Giang Ninh Phiến âm thầm lấy chìa khoá ra, đưa đến trước mặt anh.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn nóng bỏng nhìn cô.
“Ban nãy tôi thuận tay lấy từ trên người Mục Thanh Linh.”
Những lời này có chút ngượng ngùng.
Cô trộm chìa khóa là vì đê’ anh dể chịu một chút, nhưng bây giờ mới lấy ra, dường như ý nghĩa đã thay đối, mang theo một màu sác khác…
Hạng Chí Viễn ngớ ra, sau đó tán thưởng: “Đồ ngốc, em còn có chiêu này nữa.”
Giọng điệu vô cùng đắc ý.
Cứ như cô đã làm một chuyện lớn gì hay ho lắm vậy.
“Tôi… thôi bỏ đi.”
Giang Ninh Phiến định giải thích, nhưng suy nghĩ lại, càng giải thích sẽ càng giống như giấu đầu hở đuôi nên thôi không nói nữa.
Cô mở khóa cho tay và chân anh, rồi vứt một bên, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên cố tay anh: “Vết thương anh cần được xử lý một chút.”
“Tôi có rất nhiều vết thương đợi chờ cô y tá giả danh như em xử lý đây!”
Hạng Chí Viễn mím môi quyến rũ, ôm cô từ dưới đất lên, đi về phía chiếc giường đơn duy nhất trong căn phòng tối tăm này.
“Đợi chút, ớ đây có camera.” Hai tay Giang Ninh Phiến giữ vai anh.
“Làm sao mà bạn tốt của em – Mục gì đó đế cho người khác phát hiện ra cô ta dùng tư hình với tỏi mỗi ngày, cô ta đã đập vỡ camera từ lâu rồi.” Hạng Chí Viễn cúi mắt nhìn cô, đôi mât đầy sự thâm tình khiến cho gương mặt anh quyến rũ hơn.
Anh lại hôn lên đôi môi ấy.
Giang Ninh Phiến mềm nhũn như nước.
Hạng Chí Viền cúi đầu nói: “Tôi vẫn thích em mặc váy hơn.”
Hôm nay cô tùy ý mặc đồ ở nhà.
“Tại sao?”
“Áo rồi quần, kéo ra rất phiền phức.”
Hạng Chí Viễn ngông cuồng nói,
Anh không thế kéo rách quần áo của cô được, cô còn phải đi ra ngoài.
“Hạng Chí Viễn, anh…”
Những lời trắng trợn của anh làm Giang Ninh Phiến nghẹn lời, muốn nói gì đó nhưng rồi nhìn thấy vết máu trên khóe môi anh lại thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!