Không cần quay đầu lại thì Giang Ninh Phiến cũng biết An Vũ Dương đang đứng sau lưng cô.
Giang Ninh Phiến không đế ý đến An Vũ Dương, cô đi về phía trước, cơ thế không còn sức lực khiến cô quỳ trên mặt đất, bẳt đầu tìm kiếm từng túi vật chứng…
Trời sáng.
Khách sạn Đế Đô bị quân đội bao vây, bốn con phố gần đó cũng bị phong tỏa.
Mặt trời chiếu vào khách sạn nguy nga, tạo nên một ngày không giống với bình thường.
Trong phòng tổng thống 3203.
Tất cả mọi thứ đều im lặng ngoại trừ tiếng lục lọi đồ đạc loạt xoạt.
Những túi vật chứng được chất thành một ngọn núi nay đã được chia làm hai.
Giang Ninh Phiến quỳ giữa hai “ngọn núi” vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm, một số túi vật chửng chứa những vật dụng phức tạp, thế là cô lại mở từng túi ra, tiếp tục tìm kiếm…
Chiếc nhẫn kia chói mầt như vậy, nhưng ở đây có nhiều túi vật chứng như vậy, dù là một chiếc nhẫn có giá không nhỏ thì cũng sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm.
Cô tiếp tục tìm kiếm.
Khuôn mặt cũng trở nên tiều tụy.
Mấy ngón tay mảnh khảnh của cô đã bị mài rách da, thậm chí móng tay của mấy ngón còn bị bật ra, có máu chảy ra.
Dường như Giang Ninh Phiến không cảm thấy đau đớn, vẫn luôn tìm kiếm từng chiếc túi.
Nhất định có thê’ tìm thấy.
Chiếc nhẫn sẽ không biến mất như vậy… Sẽ không…
An Vũ Dương ngồi trên sô pha sau lưng cô, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mẳt như ngọc lưu ly lại ấn chứa vẻ không đành lòng.
Anh ta lặng lẽ ờ bên cô.
Cô tìm bao lâu thì anh ta à bên cạnh bấy lâu.
An Vũ Dương mớ nắp đồng hồ trên cố tay, dùng đầu ngón tay sờ vào, đây là một chiếc đồng hồ cơ dành cho người mù mà anh ta đặc biệt đặt hàng.
Trời đã sáng rồi.
Mặc dù anh ta không biết bầu trời buổi sáng có màu gì.
An Vũ Dương từ trên sô pha đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Giang Ninh Phiến, từ từ ngồi xổm người xuống: “Ninh Phiến à, cô đã tìm rất lâu rồi.”
“Tôi vần chưa tìm được.”
Giang Ninh Phiến nói, không hề nhìn về phía An Vũ Dương, tiếp tục lục từng túi vật chứng trong suốt.
“Cô muốn tìm cái gì, tôi sẽ sắp xếp người giúp cô tìm.”
“Không cần, tôi phải tự mình tìm được.” Giang Ninh Phiến buột miệng nói.
Rốt cuộc là ở đâu?
“Cô cứ tìm như thế này thì phải tìm đến bao giờ?” Giọng nói của An Vũ Dương trờ nên nghiêm túc, anh ta dựa theo cảm giác, chuấn xác nâm được tay cô: “Cô ngủ một giấc đi, ngủ dậy lại tìm tiếp.”
“Tôi không buồn ngủ, tôi không cần ngủ.”
Giang Ninh Phiến hất tay của anh ta ra.
Bàn tay của An Vũ Dương bị hất mạnh ra, chỉ nám được chút không khí trống rỗng…
Anh ta không thế làm gì được cô.
Khi Giang Ninh Phiến trờ nên bướng bình thì không ai có thế quản được.
Mấy tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua, Giang Ninh Phiến tiếp tục tìm kiếm, tìm tới mức mười đầu ngón tay đều đỏ lên, móng tay giống như có thể rớt ra bất cứ lúc nào…
Cô vẫn đang tìm kiếm.
Cuối cùng cả một núi vật chứng đều bị cô lục tung lên.
Nhưng không có gì cả.
Không có.
Chiếc nhẫn của cô không có…
Giang Ninh Phiến tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, ngơ ngác đưa mât nhìn cũng có thế nhìn hết mặt đất, bàn tay sờ qua nhưng lại không sờ được cái gì…
“Tôi không tìm thấy…”
Giang Ninh Phiến không thể tin được, cô quay người lại, quyết định tìm lại một lần nữa.
Không có lý do gì lại không thấy.
Không có lý do…