Bên cửa số, An Vũ Dương bị đè ngồi xuống một cái ghế, bàn tay bị trói chặt trên tay vịn.
Bên kia.
Cô Minh Thành đóng cửa số lại, khóa chặt, đưa chìa khóa cho Hạng chí Viễn ở bên cạnh: “Cậu Hạng.”
Hạng Chí Viên đứng ở nơi đó, đã thay một bộ áo da màu đen, khuôn mặt chìm trong bóng tối càng khiến anh trông có vẻ lạnh nhạt vô tình hơn.
Anh đã khử sạch tất cả mùi hương trên cơ thế của đám phụ nữ mặc Bikini đó.
Bấn.
Hạng Chí Viên rũ mát liếc nhìn chìa khóa trên tay Cô Minh Thành, lạnh lùng nói: “Mang ra ngoài, đi ra ngoài hết đi!”
Nguyên nhân anh lựa chọn phòng tối như vậy là vi Hạng Chỉ Viễn sợ mình sẽ xúc động vọt lên giết chết An Vũ Dương.
Vậy thì chỉ có thể nghe được một nửa chuyện cũ thôi.
Nhưng anh muốn nghe hoàn chính, anh muốn biết hoàn chinh tình cảm mà Giang Ninh Phiến đã từng trải qua trước kia.
“Dạ, cậu Hạng.”
Cô Minh Thành gật đầu, cầm chìa khóa đi ra ngoài, đóng cứa lại.
Hạng Chí Viễn giơ chản đá một cái ghế đến trước cửa sổ, nghiêng người ngồi xuống, sườn mặt đối diện cửa sổ, đôi mất âm u lạnh lẽo đầy nặng nề nhìn chằm chằm phía trước.
Dường như biết thời cơ đã đến, không cần Hạng Chí Viển nhâc nhờ, An Vũ Dương ngồi bên kia cửa sổ đã tình tĩnh nói: “Khi tôi quen Ninh Phiến, cô ấy mười chỉn tuổi.”
Hạng Chí Viên cúi đầu liếc nhìn chiếc nhẫn màu đen trên tay, từ từ di chuyển nó.
Mười chín tuối.
Tiêm Tiêm mười chín tuổi.
‘Tôi là người sống trong bóng tối, với tôi mả nói thì mọi người đều chẳng khác gì nhau.” Cái bóng mờ ảo của khuôn mặt An Vũ Dương chiếu qua cửa sổ, đôi môi tái nhợt mím lại nở nụ cười nhạt: “Nhưng từ khi Ninh Phiến xuất hiện, tất cá đều thay đổi.”
Hạng Chí Viền ngừng di chuyến chiếc nhần.
“Một cô gái lặng lẽ bảo vệ tôi sau lưng, không nói gì, mồi khi tôi cầm ly nước thi nước trong ly luôn luôn ấm áp.” An Vũ Dương chìm trong ký ức, giọng nói rất dịu dàng.
Nghe vậy, đôi mắt Hạng Chí Viên lóe lên một tia hoảng sợ.
Ngay sau đó, tia hoảng sợ này đã biến thành ghen tỵ, ghen tỵ mãnh liệt, u ám như thiêu đốt.
“Dù tôi có quên bao nhiêu chuyện, khi tôi vừa quay đầu gọi tên cô ấy, cô ấy luôn nhanh chóng trả lời tôi, có cô ấy.” An Vũ Dương mỉm cười một tiếng, có một chút ấm áp dịu dàng lướt qua đôi mắt anh ta: ‘Tôi không cần cố sức đi tìm cô ấy, vì cô ấy luôn ở cạnh tôi.”
Đột nhiên Hạng Chí Viền đứng dậy, ánh mat hung ác nhin sang bên kia cánh cửa, bàn tay siết thành nám đấm đấm qua.
Đến khi cách cánh cửa một centimet.
An Vũ Dương lại nói tiếp: “Cô ấy không phải cô gái thích nói nhiêu, rất cô đơn, chưa từng chủ động kết thân với người khác, nhưng tôi lại có thế cám nhận được ấm áp từ trên người cô
ấy.”
Hạng Chí Viễn siết nâm đấm lại, móng tay đâm sâu vào trong trong lòng bàn tay, mang đến cảm giác nhói đau.
“Lúc tôi bệnh, cô ấy lặng lẽ ở bèn tôi hai ngày, không hề nòi quá năm câu, nhưng tôi biết cô ấy vẫn ở bên, cô ấy xuống bếp vì tôi, giày tôi dẫm phải bùn bất, tôi cho người đem giặt, nhưng người đó lại nói giày của tôi đã sạch rồi.” An Vũ Dương nói tiếp: ‘Tôi biết là Ninh Phiến giặt, bởi vì chỉ có cô ấy mới có thế lặng lẽ làm những chuyện này.”
Thì ra, Giang Ninh Phiến cũng sẽ bảo vệ một người đàn ông như vậy, mà không phái lạnh như băng…
Hạng Chí Viền đứng ở nơi đó, lồng ngực như bị xé nát thành một cái hố sâu.