Vì cô mà người đàn ông kiêu ngạo như An Vũ Dương đã bị làm nhục hết lần này đến fân khác…
Giang Ninh Phiến cần môi rồi lạnh lùng nói: “Mở cửa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
“Cô Ninh Phiến.” Chú tài xế nghe vậy, quay đầu nhìn cô:
“Không phải cô ghét cậu chủ nhà tôi lầm sao, giờ cậu ấy đi vào bước đường này, cô phải vui vẻ lám mới đúng chứ.”
Giang Ninh Phiến cứng họng không đáp được.
Phải rồi.
Là An Vũ Dương kéo cô xuống nước, anh ta bán đứng cô, khiến cô bị làm nhục, không cho phép cô dừng nhiệm vụ…
Giờ lương tâm anh ta thức tỉnh rồi, cuối cùng cũng chịu cho cô đi rồi.
Không phải cô nên thấy vui sao?
Nhưng tự do của cô thực sự đắt đỏ đến thế sao, đáng đế đối lấy bằng tính mạng của biết bao người thế sao, đáng để An Vũ Dương tự lôi bản thân xuống nước thế sao?
“Sáng nay tôi đã nói với cậu chủ về tình hình giao thông ở đây rồi, nhưng cậu vẫn vẫn khăng khăng đòi tôi đưa cô ra bến cảng, có lẽ cậu ấy sớm đã đưa ra quyết định rồi.” Tài xế nhìn theo bóng lưng An Vũ Dương càng lúc càng xa dần.
An Vũ Dương bị nhét vào trong một chiếc xe.
Chẳng biết An Vũ Dương nói gì mà đột nhiên lại buông lỏng kiếm tra nữa rồi, từng chiếc xe một an toàn đi qua ngã ba.
“Tôi muốn xuống xe. An Vũ Dương sẽ chết mất.”
Giang Ninh Phiến đá mạnh vào cửa xe, hốc măt cay xè.
Nếu như An Vũ Dương sớm đã biết Hạng Chí Viễn đang lục soát toàn thành phố thì sao còn muốn đưa cô đi… Anh ta là kẻ ngốc sao, anh ta không muốn sống nữa sao?
‘Cậu chủ là người giỏi nhất tôi từng gặp, cậu ấy sẽ không chết đâu. Cậu ấy đã chuẩn bị chu toàn mọi mặt rồi. Cô Ninh Phiến, cô yên tâm đi.” Chú tài xế an ủi cô.
Phải.
Chác chắn An Vũ Dương sẽ có cách, không phải anh ta đã liên lạc với quân đội rồi hay sao?
Có lẽ quân đội sẽ nhanh chóng quét sạch Địa Ngục Thiên và cứu An Vũ Dương ra thôi.
Đúng, nhất định là vậy rồi.
“Cô Ninh Phiến, cô cứ ngồi xổm xuống trước đã. Mặc dù trước mắt đã thả lỏng kiếm tra rồi nhưng vần đang tiến hành đấy.” Chú tài xế bắt đầu khởi động máy, lái chiếc suv đi.
Giang Ninh Phiến bình tĩnh lại, sau đó ngồi xốm xuống.
An Vũ Dương đã đi rồi, cô có xông ra cũng không cứu được anh.
Tài xế hạ cửa số xe, lái xe đi chầm chậm về trước, đám đàn em đứng canh ở lề đường đã tròng thấy chiếc suv đó từ xa.
Thấy ghế sau xe không có ai thì thả cho đi, rồi lại tiếp tục túm năm tụm ba tám chuyện.
‘Tên mù vừa nãy có lai lịch ra sao? Sao có thê’ khiến cả thủ lĩnh của chúng ta phải đích thản dần nó đến gặp cậu Hạng thế?”
‘Tao biết này, vừa rồi khi đứng ngay đấy tao có nghe thấy tên mù kia nói một câu.”
“Câu gì cơ?”
“Nó bảo là chắc các cậu là người của Hạng Chí Viễn nhỉ, anh ta muốn gặp tôi, phiền dẫn đường.” Cậu ta học theo cái giọng bình tĩnh như nước của An Vũ Dương.
“Đã mù rồi lại còn điên nữa à? Cậu Hạng là kiểu nói muốn gặp là gặp được hay sao?”
“Nhưng nó còn đọc được ra cả số điện thoại riêng của cậu Hạng nữa.”
“Đậu má!”
Chiếc suv vững vàng đi ngang qua đám đàn em đang xôn xao bàn tán, cửa xe kéo lẻn.
Ngăn cách tiếng từ bên ngoài.
Giang Ninh Phiến từtừthả lỏng cơ thế đang co lại, ngồi vào ghế sau, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt.
Chẳng trách trong điện thoại An Vũ Dương lại gay gắt với Hạng Chí Viển như vậy.
Dấy lên lửa hận trong anh.
Chỉ có như vậy thì Hạng Chí Viễn mới chú ý đến anh ta và An Vũ Dương mới có thế hi sinh bản thân, cho cô an toàn rời đi…
Bồng nhiên Giang Ninh Phiến thấy đôi vai mình quá nặng nề. Quá nhiều đồ đặt lên trên nó.
Cô dựa người ra sau, trước mặt chỉ có một mảng mịt mù, cô chẳng thấy được tự do, cũng chẳng thấy rõ tương lai.
Cách tìm người của Hạng Chí Viễn là truy quét cả thành phố!