Mặt mày Hạng Chí Viễn lập tức âm trầm, vẻ lo lắng mờ mịt, nhìn khuôn mặt hờ hững của Giang Ninh Phiến, vừa nhìn sang người đàn ông kia, lạnh lùng nói: “Tên mù, nhớ tên của tôi.”
“Hạng Chí Viễn.” Anh nói tên một cách tùy tiện.
“Có ý gì?” An Vũ Dương hỏi.
“Bởi vì anh nên biết người đánh anh là ai.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng cong môi, đá vào chỗ ngồi đằng trước, ra lệnh: “Mười phút nữa hãy đến lái xe!”
“Vâng, cậu Hạng.”
Tài xế lập tức hiểu ý, bước xuống từ trên xe, kéo An Vũ Dương đến chỗ tối ánh đèn không chiếu tới.
An Vũ Dương không kháng cự chút nào, cũng không la cứu mạng, thái độ bình tĩnh tự nhiên.
Chỉ có góc áo khoác trắng tung bay trong gió.
Giang Ninh Phiến siết chặt váy, im lặng từng giây từng giây…
Bị đánh ròng rã mười phút, nhất định sẽ bị thương.
Huống chi anh ta còn là một người mù, đối mặt với một tài xế xã hội đen cao lớn thô kệch, làm sao có thể có sức đánh trả.
“Cô quen anh ta sao?” Đột nhiên giọng nói trầm thấp của Hạng Chí Viễn vang lên trên đỉnh đầu.
Giống như có đám pháo hoa đột ngột nổ tung bên tai cô.
Đầu ngón tay Giang Ninh Phiến lập tức rung động, thu lại cảm xúc trong đáy mắt mới ngẩng đầu, cô lạnh nhạt nói: “Làm sao có thể, tôi chỉ mua thuốc của
anh ta mà thôi.”
“Nhưng có vẻ anh rất căng thẳng.”
Hạng Chí Viễn tò mò nhìn cô, vươn tay nâng cằm cô lên, giọng nói lạnh lùng lộ ra sự nghi ngờ: “Cô sẽ không có người tình cũ ở bên ngoài chứ?”
“Lần đầu tiên của tôi dành cho anh.” Điều này, hẳn là anh rõ ràng hơn ai khác.
“Một lớp màng rất dễ vá lại.” Hạng Chí Viễn nói thẳng.
“Anh đã không tin, tôi cũng không còn lời nào để nói.”
“Giang Ninh Phiến, nói chuyện với tôi, tốt nhất cô nên tỏ thái độ nhún nhường dễ bảo!”
“Cậu Hạng, tôi không… có…và …màng, đáp án này anh vừa lòng chưa?” Dường như Giang Ninh Phiến nhấn mạnh từng chữ một, hốc mắt lạnh như bằng đã đỏ bừng sắp khóc, có sự kiên cường.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, dò xét xem cô nói là thật hay giả.
Rất nhiều người, che giấu sâu thể nào, anh đều liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, nhưng Giang Ninh Phiến này, làm cho anh có chút không rõ ràng.
Rõ ràng đã điều tra thân thế của cô, bạn thân thậm chí còn kiểm tra sức khỏe rõ ràng rành mạch, nhưng đúng lúc trực giác cho anh biết trên người cô còn có một bí mật.
Một lát sau, tài xế ở bên ngoài lau máu trên tay rồi lên xe.
“Đem người đàn ông đó làm… Quên đi, lái xe.”
Hạng Chí Viễn nói được một nửa, đột nhiên sửa lại giọng điệu.
Anh thật sự điên rồi.
Cần gì phải quá để ý một người phụ nữ cướp được trên đường về? Dù sao cô cũng chỉ là người thay thế, không đáng để anh để tâm.
Mặt mày Hạng Chí Viễn lập tức âm trầm, vẻ lo lắng mờ mịt, nhìn khuôn mặt hờ hững của Giang Ninh Phiến, vừa nhìn sang người đàn ông kia, lạnh lùng nói: “Tên mù, nhớ tên của tôi.”
“Hạng Chí Viễn.” Anh nói tên một cách tùy tiện.
“Có ý gì?” An Vũ Dương hỏi.
“Bởi vì anh nên biết người đánh anh là ai.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng cong môi, đá vào chỗ ngồi đằng trước, ra lệnh: “Mười phút nữa hãy đến lái xe!”
“Vâng, cậu Hạng.”
Tài xế lập tức hiểu ý, bước xuống từ trên xe, kéo An Vũ Dương đến chỗ tối ánh đèn không chiếu tới.
An Vũ Dương không kháng cự chút nào, cũng không la cứu mạng, thái độ bình tĩnh tự nhiên.
Chỉ có góc áo khoác trắng tung bay trong gió.
Giang Ninh Phiến siết chặt váy, im lặng từng giây từng giây…
Bị đánh ròng rã mười phút, nhất định sẽ bị thương.
Huống chi anh ta còn là một người mù, đối mặt với một tài xế xã hội đen cao lớn thô kệch, làm sao có thể có sức đánh trả.
“Cô quen anh ta sao?” Đột nhiên giọng nói trầm thấp của Hạng Chí Viễn vang lên trên đỉnh đầu.
Giống như có đám pháo hoa đột ngột nổ tung bên tai cô.
Đầu ngón tay Giang Ninh Phiến lập tức rung động, thu lại cảm xúc trong đáy mắt mới ngẩng đầu, cô lạnh nhạt nói: “Làm sao có thể, tôi chỉ mua thuốc của
anh ta mà thôi.”
“Nhưng có vẻ anh rất căng thẳng.”
Hạng Chí Viễn tò mò nhìn cô, vươn tay nâng cằm cô lên, giọng nói lạnh lùng lộ ra sự nghi ngờ: “Cô sẽ không có người tình cũ ở bên ngoài chứ?”
“Lần đầu tiên của tôi dành cho anh.” Điều này, hẳn là anh rõ ràng hơn ai khác.
“Một lớp màng rất dễ vá lại.” Hạng Chí Viễn nói thẳng.
“Anh đã không tin, tôi cũng không còn lời nào để nói.”
“Giang Ninh Phiến, nói chuyện với tôi, tốt nhất cô nên tỏ thái độ nhún nhường dễ bảo!”
“Cậu Hạng, tôi không… có…và …màng, đáp án này anh vừa lòng chưa?” Dường như Giang Ninh Phiến nhấn mạnh từng chữ một, hốc mắt lạnh như bằng đã đỏ bừng sắp khóc, có sự kiên cường.