Thậm chí, anh ta còn có thế tự chê bai.
Rõ ràng là một người đàn ông thanh cao đến vậy, lại không hề quan tảm gì đến sức khỏe của bán thân mình….
“Đây là sự thật, không có gì đáng để để ý cả.” An Vũ Dương bình tĩnh nói.
“Không thế trị khỏi sao?”
Đây là lần đầu tiên Giang Ninh Phiến hỏi câu hỏi như vậy.
Trước đây, cô tôn sùng An Vũ Dương như một vị thần, sợ một khi không cấn thận sẽ làm đau vết thương của anh ta.
Bây giờ, cô không còn những suy nghĩ vớ vấn đó với An Vũ Dương nữa, ngược lại có thể nói chuyện cởi mở hơn.
“Tôi bị mù bẩm sinh, xác suất chữa khỏi là rất nhỏ, hơn nữa tôi cũng đã quen rồi.” An Vũ Dương cười nhàn nhạt, cả người tỏa ra hơi thở ấm áp.
“Anh không muốn nhìn rõ thế giới này như thế nào sao?”
Cho dù chỉ có một tia hy vọng, cũng nên cố găng trị liệu không phải sao?
“Chưa từng nghĩ đến.” An Vũ Dương lắc đầu, trên gương mặt nở một nụ cười không quan tâm.
“Thật sao?” Anh ta thật sự không tò mò thế giới này có hình dạng ra sao? Không tò mò bản thản mình trông như thế nào à?
ừ.”
An Vũ Dương gật đầu, sau đó từ từ quay mặt đi, đối mặt với cửa số, nụ cười trên môi dần dần khựng lại, một tia ảm đạm lướt qua đôi mát không có tiêu cự ây.
Anh ta không nói dối, thật sự anh chưa từng nghĩ đến kể cả trong quá khứ.
Mãi sau này, trong sinh mệnh anh ta xuất hiện âm thanh của chuông gió vừa sạch sẽ lại thuận tai; mãi sau này, trong cuộc đời anh ta xuất hiện một người luôn âm thầm ở bẽn cạnh bảo vệ anh ta…
Anh ta bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng anh ta cũng chỉ có thể mong muốn mà thôi, thị giác của anh ta sẽ không đột nhiên hồi phục lại được…
Anh ta sẽ không đột nhiên có thê’ nhìn thấy tất cả những thứ mà mình muốn.
Giang Ninh Phiến nhìn theo An Vũ Dương quay đầu qua kia, cho rằng anh ta không muốn nói nhiều.
Dù sao trước giờ con người của anh ta vẩn vậy, vẫn không thích nói nhiều.
Cô quay đầu lại, đưa người mình nhìn ra cửa số xe, không nhìn thì không có gì, vừa nhìn một cái, cả người cô cứng đờ.
Xe địa hình chạy dọc theo con đường bên ngoài khu chợ ven biến.
Cô vừa nhìn sang đó là có thể nhìn thấy khu chợ nhộn nhịp ở phía bên kia.
Cô hạ cửa số xe xuống, từng cơn gió thối đến đều mang theo mùi vị của hải sản…