Mục Thanh Linh sợ hãi đến mức rơi lệ.
Tuyệt đối sẽ không giống cô ấy trêu hoa ghẹo nguyệt…
Nghe được những lời này, một tầng khí lạnh đột nhiên bốc lên trên khuôn mặt mê mang của Hạng Chí Viễn, giống như nhiệt độ lạnh nhất khi phá băng.
“Ầm!”
Hạng Chí Viền đá mạnh vào người cô ta, không thương tiếc.
Mục Thanh Linh bị đá một phát vào ngực, thiếu chút nữa bay vào đống lửa…
Cảng biến, mẹ đến bên hồ giặt quần áo.
Lúc này, Giang Ninh Phiến mới dám bước ra khỏi căn phòng nhỏ của mình, không dám đế mẹ nhìn thấy, mẹ cô nhất định sẽ lại tức giận.
Vừa đi tới phòng khách nhỏ, Giang Ninh Phiến nhìn thấy An Vũ Dương đang ngồi trên ghế mây, tư thế tao nhã ôn hòa, hai chân vât chéo, trên đầu gối có một quyến sách chữ nối dày cộp.
Tay anh ta đang cảm nhận mặt chữ lỗi lõm trên cuốn sách, đang đọc.
Anh ta vần mặc bộ đồ của ngày hôm qua, không có một chút
nếp nhăn, vần thầng thớm đẹp trai, trên người thoang thoảng mùi hương thảo mộc.
“Trong bếp có mì, cô ăn đi.”
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, An Vũ Dương nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói dịu dàng như gió.
Giang Ninh Phiến đi đến căn bếp nhỏ, nhìn thấy một bát mì trên bếp.
Sao mẹ có thể nấu dư mì được…
Dùng sợi tóc mà nghĩ, Giang Ninh Phiến cũng biết An Vũ Dương chưa ăn đế lại cho cô.
Giang Ninh Phiến bưng bát mì lên, vừa ăn vừa đi vào phòng khách nhỏ.
Nhiều năm không được ăn mì mẹ nấu, sao giờ lại khó ăn vậy…
Nếu là Hạng Chí Viễn, cho dù chỉ là một bát mì cũng sẽ nấu vừa tới, nếu không phải nhiệt độ tốt nhất sẽ không đưa tới cho
cô ăn…
Giang Ninh Phiến sửng sốt trước suy nghĩ của chính mình.
Đã là lúc nào rồi mà ngay cả khi đang ăn cô cũng nghĩ đến Hạng Chí Viền.
Giang Ninh Phiến cân môi, ngăn không cho mình suy nghĩ lung tung, đi đến phòng khách nhỏ.
An Vũ Dương quay đầu sang, dường như cảm nhận được cô đang đến gần, nhanh chóng chạm vào điều khiến từ xa, tắt TV
đi.
“Đang xem gì đó?”
Giang Ninh Phiến khó hiểu, quay mặt sang, giật lấy chiếc điều khiến từ tay An Vũ Dương.
An Vũ Dương nâm chặt.
Giang Ninh Phiến dùng sức.
An Vũ Dương không buông tay: “Không có gì, tôi không muốn nghe tiếng ồn ào cúa chương trình quảng cáo.“
“Tối hôm qua thì không ồn ào chác, cả đêm anh không ngủ à?” Giang Ninh Phiến nhìn hai quầng thâm hiện rõ trên gương mặt tuấn tú của anh ta.
Cô cũng đã trải đệm cho anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!