Nghe vậy, ánh mắt Hạng Chí Viễn đờ đẫn trong giây lát.
“Đừng tìm kiếm sự toàn vẹn trong cuộc sống cho bất kì ai, cũng đừng sống mãi trong một gia đình hận thù.”
“Hạng Chí Viền.” Giang Ninh Phiến giầm lên cục than đi đến trước mặt anh.
Hạng Chí Viễn liếc mắt nhìn chân của cô, trong lòng lập tức lướt qua một tia xót xa, vội vàng ôm lấy cô tránh qua một bên.
Cổ của anh bổng nhiên bị cô ôm chặt đè xuống.
Giang Ninh Phiến kiễng chân lên, chậm rãi hôn lên môi của anh. Nước mát cô lập tức rơi xuống từ hốc mát xinh đẹp giống như cánh bướm bị mưa làm ướt, yếu ớt không chịu nối…
Bị cô hôn.
Thân thế Hạng Chí Viễn cứng đờ, rất ngu ngốc. Anh nói cô không thể bình tĩnh tiếp nhận, sao anh lại có thể…
Tranh thủ lúc anh còn đang sững người, Giang Ninh Phiến nín thở, lấy lọ nước hoa từ trong túi ra, xịt lên người Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn ngạc nhiên mở to hai mầt, trong mát hiện lên vẻ
không dám tin, muốn lui về phòng thủ.
Vào lúc này, theo bản năng anh vẫn không có bất kỳ hành động hung hăng nào.
“Phịch…”
Giang Ninh Phiến nhanh chóng cho anh một dao.
Cô hung hăng nhào về phía cố anh, tiếp tục xịt nước hoa vào người anh, không hề ngừng lại.
Trên mặt Hạng Chí Viền lướt qua một tia đau đớn, anh bất lực ngã ra sau.
Giang Ninh Phiến vội vàng đỡ lấy anh, đế anh từ từ ngã xuống trong vòng tay của mình.
Cô ngồi quỳ rạp xuống đất, nước mât rơi xuống đất như từng hạt châu vỡ nát…
“Tiêm…”
Hạng Chí Viễn vươn tay ra bắt lấy cánh tay của cỏ, dùng đôi mát gắt gao nhìn cô chầm chằm, hàm răng trắng đều tăm tắp khó khăn cất tiếng nói: “Đừng đi…”
Giang Ninh Phiến quyết tâm liều mạng, xịt sạch sẽ phần cuối cùng của chai nước hoa…
Bàn tay đang giữ lấy cô buông lỏng, chậm rãi trượt xuống, đáp xuống bãi biển một cách nặng nề.
Chiếc nhẫn đầu hồ ly màu đen bị vùi trong cát, chỉ lộ ra một đôi mắt sác bén.
Hạng Chí Viễn nhầm mắt, ngất đi.
Xung quanh lập tức yên tĩnh, yên lặng đến mức không thế nghe thấy tiếng gió thối.
Nhưng ba chữ kia cứ vang lèn lặp đi lặp lại bên tai cô: “Đừng đi..:
Giang Ninh Phiến Nhám mát lại, im lặng khóc, hai tay ôm chặt lấy thân thế của anh, lấm bẩm xin lỗi: “Thật xin lồi, thật xin lỗi… Anh trai, thật xin lồi…”
Hạng Chí Viễn lặng lẽ ngã vào vòng tay của cô, lại một Tân nữa trúng chiêu của cô.
Không phải anh không có bản lĩnh.
Mà là anh không nỡ làm tốn thương cô dù cho có thế nào đi chăng nữa…
“Hạng Chí Viễn, tôi cầu xin anh, sau này đừng có sống vì bất cứ ai, hãy sống vì chính mình.”
Giang Ninh Phiến cúi đầu hôn lên trán anh, vươn tay lấy điện thoại di động từ trong túi quần của anh ra, bấm số điện thoại của Cô Minh Thành.
Điều chỉnh cảm xúc của mình, Giang Ninh Phiến nói với Cô Minh Thành ờ đầu dây điện thoại bên kia: “Cô Minh Thành, chúng tôi đang ở cảng biển, hãy đến đón chúng tôi.”
Cô không dám ra đi như thế này.
Anh ấy có quá nhiều kẻ thù, cô ấy không chắc liệu có người đang bám theo hay không… Cô muốn ở đây bảo vệ anh, cho đến khi Cô Minh Thành đến.
Đêm đó.
Bầu trời rất tối.
Hơn mười mấy chiếc xe thể thao lao tới cảng biển, Cô Minh Thành dẫn một đám đàn em xông vào căn phòng tường đỏ đố nát, chỉ thấy Hạng Chí Viền ngú mẽ man trên giường một mình, còn Giang Ninh Phiến thì không thấy bóng dáng đâu.
“Mẹ kiếp!” Cô Minh Thành mơ hồ hiểu ra gì đó, lập tức chửi ầm lên: “Giang Ninh Phiến, mày là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này dám làm tổn thương cậu Hạng!”