Chiếc bàn ăn đơn giản bên cạnh đã chất đầy các món đồ nướng, hoàn toàn không ăn kịp.
‘Thế nhưng lúc đó anh…” Rõ ràng khi đó anh không mở miệng nói với cô một câu.
“Lúc đó, ba mẹ và người thân của tôi đều chết hết.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng kế lại quá khứ, ánh mắt anh hơi u ám, trên tay vẫn bận rộn nướng cái này nướng cái kia cho cô: “Thậm chí tôi còn quên cả nói chuyện.”
Ngay cả nói chuyện cũng quên?
Hóa ra lúc cô cứu được anh cũng là lúc gia đình anh bị phá hủy…Cô đoán không sai.
Thật là khéo.
“Anh hận tố chức AN là đúng rồi.” Giang Ninh Phiến cúi đầu xuống, thu lại chua xót trong mát, thấp giọng nói: “Nhưng anh có bao giờ nghĩtới rằng năm đó những người của AN hại gia đình anh đều bị anh báo thù hết, anh cần gì phải lấy oán báo oán.”
Đã có nhiều sinh mạng mất đi như vậy, vẫn còn chưa đủ ư? “Không thể.”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn dừng hết tất cả động tác, ánh mát anh sáng rực nhìn gương mặt của cô: “Tiêm Tiêm, người nhà của tôi đều đã chết trong tay AN, tôi muốn AN hoàn toàn biến mất trên thế giới này.”
Cũng bao gồm cả cô ư?
Giang Ninh Phiến thấy rõ ràng sự căm hận trong đôi mât anh.
Rốt cuộc cô đã hiểu, giữa Hạng Chí Viễn và AN là một cuộc chiến một sống một còn và không ai chịu bỏ cuộc cho đến khi có kết quả cuối cùng…
“Nói cho tôi biết, nếu như người nhà anh không có ai bị giết, anh sẽ đi con đường này ư? Anh sẽ tham gia Địa Ngục Thiên chứ?” Giang Ninh Phiến hỏi.
“Sẽ không.”
Hạng Chí Viễn trả lời dứt khoát.
Lồng ngực Giang Ninh Phiến run lên, chóp mũi có chút chua xót.
Thật tốt.
Hóa ra anh không muốn tham gia Địa Ngục Thiên, thật tốt… Quả nhiên, thực chất bên trong anh vần còn điều mà cô luôn thích.
“Ăn tiếp đi.”
Hạng Chí Viễn lại nướng chín một đĩa khác. ‘Tôi ăn no rồi, anh ăn đi.”
Giang Ninh Phiến mỉm cười miền cưỡng.
Mặt trời lặn xuống phủ một lớp vàng óng ánh lên đĩa thịt nướng trên bàn ăn.
“Không phải em nói mình có thể ăn rất nhiều à?” Đôi mát đậm màu của Hạng Chí Viễn mắt liếc nhìn thức ăn gần như không nhúc nhích trên bàn.
“Anh vất vả bận rộn vì tôi như vậy, tôi nào dám ăn nhiều.” Giang Ninh Phiến gáp một miếng tôm hấp đưa lèn cho anh. “Chắng phải em không ăn sẽ lãng phí công sức của tôi u?” Đúng vậy.
Mặc kệ cô có ăn hay không, đều là lãng phí.
Cho nên hiện tại cô không dám lãng phí…
“Hạng Chí Viễn, anh biết không, tôi là loại người rất sợ người khác đối xử tốt với mình.” Giang Ninh Phiến ngước mât nhìn vào đôi mát Hạng Chí Viền, nghiêm túc nói: “Người khác trả giá cho tôi càng nhiều, tôi càng không biết mình phải làm gì.”
“Cho nên em tình nguyện lãng phí à?”
Sắc mặt Hạng Chí Viền bỗng trầm xuống, một câu hai tầng ý nghĩa, ánh mát anh rơi vào những đĩa thức ăn mà cô không hề đụng vào.
‘Tôi không có cách nào đế trả giá cho bằng nhau.”
“Em chỉ cần tiếp nhận là được rồi, tôi không cần em trả giá!”
Đột nhiên giọng điệu của Hạng Chí Viễn mạnh mẽ hơn, giống như anh biết cô chuẩn bị sẽ nói thứ gì.
“Nhưng tôi không thê’ tiếp nhận…”
“Râm…”