Hốc mắt chợt ươn ướt.
Giang Ninh Phiến không kịp dê phòng, vội vàng muốn thu hồi nước mẳt nhưng đã quá muộn.
Nước măt cứ thế lăn dài trên gò má trắng nõn của cô, vô cùng bi thương.
Cứ như vậy dè dàng phá vỡ lời thề chỉ rơi lệ vì An Vũ Dương.
“Sao lại khóc?” Hạng Chí Viễn đau lòng ôm lấy cơ thế hơi run rấy của cô, đưa tay lau nước mât hộ cô.
“Không có gì, tôi chi đột nhiên phát hiện ra rằng… rất thích nghe anh nói chuyên.”
“Ngốc nghếch.’
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn cười đến mê hoặc, chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người trong gương, ánh mât long lanh: “Tôi cũng thích nghe em nói chuyện, nhất là nghe giọng nói của em trên giường, cực kỳ mê người.”
Giang Ninh Phiến nhất thời không biết nên buồn hay nên giận.
“Đừng khóc nữa, Tiẻm Tiêm.” Giọng nói của Hạng Chí Viễn vô cùng gợi cảm, dịu dàng, đầu ngón tay ấm áp từng chút một lau đi những giọt nước mắt của cô.
“Được rồi, anh mau ngủ đi, không phái rất mệt sao?”
Giang Ninh Phiến chớp mắt, đưa tay lau nước mát rồi giục anh đi ngủ.
Từ tối qua anh luôn ớ trạng thái phấn khích, bây glờchâc hán đã rất mệt…
“Ngủ cùng tôi.” Hạng Chỉ Viễn dần cô đến phòng ngủ tống thống, bỗng dưng, anh dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Tôi quèn lảm bữa trưa cho em rồi, giờ tôi sẽ đi lảm.’
“Khách sạn có sẵn mà.”
Giang Ninh Phiền giữ anh lại.
Đã mệt đến thế rồi còn muổn nấu ăn cho cô.
“Không được, em không được ăn đồ bên ngoài.* Hạng Chí Viễn độc đoán nói.
Giang Ninh Phiến không còn cách nào khác, nói: ‘Vậy tôi tự nấu được không? Nấu xong sẽ gọi anh dậy ăn cùng.’
“Em nấu?”
Hạng Chí Viền vô cùng nghi ngờ.
Trừ nấu cháo ra cô không biết nấu món gì khác. “Tin tôi đi, tôi từng nấu ăn rồi.”
Giang Ninh Phiến nói, cô đã làm tất cá việc nhà từ khi còn nhó, cũng không yếu đuối đến thế.
ít nhất, lúc nấu cháo cô cũng không đẽ’ mình bị bỏng tay phải ngâm đi nưởc.
“Không được nấu thịt, không được chặt xương, không được làm cá, phải đeo găng tay vào.’ Hạng Chí Viễn vần không yên tâm dặn dò, nghĩ ngợi một lát, nói: “Quên đi, tôi không buồn ngủ nữa, để tôi làm bữa trưa cho.’
Nghĩ đến việc lỡ cô cầt phải tay hay bị một giọt dẫu bắn vào, anh lại xót xa.
Lại nữa.
Lúc nào cũng lo lâng vậy sao?
Giang Ninh Phiến không nói hai lời kéo tay anh lại, kiễng chân ôm lấy cố anh, áp sát vào mặt anh, ngấng đầu đặt lẽn môi anh một nụ hôn.
Hạng Chí Viên cứng ngác.
Giang Ninh Viền có thế cảm nhận được rõ ràng người anh đã cứng đờ thành khúc gồ.
“Tôi đám báo sẽ không làm mình bị thương, từ nay về sau cũng sẽ cố gâng không làm mình bị thương.’
Giang Ninh Phiến hôn lẽn môi anh một cái nữa, sau đó xoay
người rời đi.
Hạng Chỉ Viễn đứng đó hóa đã một lúc rất lâu…
“Tiêm Tiêm, đừng rời bỏ tôi, tôi không châc mình có thế giữ bình tĩnh như vậy nếu em chạy trốn một lần nữa.”
Giọng nói trầm thấp của Hạng Chí Viền đột nhiên vang lên sau lưng cô.
Giọng nói chất chứa bao nhiêu phiền muộn, thậm chí còn mang một chút đe dọa.
“Tôi vừa ra ngoài, cấp dưới của anh đã theo sát không phải sao? Tôi có thế trốn đi đâu được.” Anh không tin cô đúng không?
“Tôi không muốn em rời bó tôi.”
“Tôi… chưa bao giờ nói tôi sẽ rời đi.”
Giang Ninh Phiến hơi chột dạ, nhưng cung may lúc này cô đang quay lưng lại với anh, cô không muốn anh thấy biếu cảm của cô lúc này.
“Thật không?” Hạng Chí Viền thấp giọng hỏi, người vần luôn kiêu ngạo như anh lúc này giọng nói lại tràn đầy sự thiếu tự tin “Nhưng mồi lần em xoay người, tôi đều cảm thấy em muốn rời đi.”