Khi tấm thảm đỏ được trải thừa ra một cm, sự không hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt của Hạng Chí Viền, vì vậy lại có thêm một nhân viên bị sa thải…
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Giang Ninh Phiến nghi ngờ nhân viên của khách sạn Đế Quốc sẽ bị anh sa thải hết.
Kiếm tra được một nửa, Hạng Chí Viền đưa tay lên xoa ấn đường.
“Mệt à? Vê nghỉ đi.”
Giang Ninh Phiến nâm lấy tay anh, kéo đi.
Đứng một bẽn nhìn anh chuấn bị lễ đính hôn, cô chí muốn nói với anh là đừng làm nữa, vô dụng thôi, cỏ sẽ không ớ lại…
Nhưng mãi mà cỏ không mờ mồm ra nói được.
Lúc anh tự tay chuyển chậu cây, lúc anh và quản lý khách sạn nghiên cứu bản vẽ, cô chỉ có thể im lặng đứng nhìn.
“ở đây còn phòng, nghỉ ngơi trước đã, tí nữa kiếm tra phần việc còn lại sau.”
Hạng Chí Viễn đấy cửa một phòng tổng thống, kéo cô vào.
“Những thứ này giao cho họ là được rồi, anh cần gì phải tự mình mệt mỏi như vậy.” Giang Ninh Phiến không nhịn được nói.
Cô không muốn đê’ anh hy vọng quá nhiều đế rồi lại thất vọng.
Bỏ ra càng nhiều thì tốn thương càng nhiều.
Hạng Chí Viễn ỏm lấy người cỏ, đi về phía trước, ép cỏ lui về phía trước một tấm gương cao dựa vào tường.
Lung Giang Ninh Phiến dán lên mặt gương lạnh lẽo.
“Tiêm Tiêm, tôi muốn cho em một lề đính hôn tốt nhất, không có một chút sai sót nào.’
Hạng Chí Viễn dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của cô lên, nhìn thật sâu vào cô.
Nghe vậy, Giang Ninh Phiên hơi kích động, thốt lên: ‘Tôi không cần lề đính hôn hoàn hảo gì cả, tôi chỉ muốn…”
Cô không nói ra được.
Cô chỉ muốn anh trở lại làm một người bình thường, không đánh nhau, không chém giết, không động đến những thứ như ma túy, súng ống đạn dược kia… nhưng không thể, anh không thế từ bỏ tất cả.
Cô có nói thêm nữa cũng vô dụng.
“Chí muốn cái gì?’ Hạng Chí Viền nhìn cỏ chầm châm hỏi: ‘Em muốn gì tôi đều có thế làm cho em.”
“Có thật không?”
Anh thực sự có thế làm bất cứ điều gì cô muốn sao?
Giang Ninh Phiến buồn bã nhìn anh.
Đối diện với ánh mát của cô, mát của Hạng Chi Viễn bât đầu tối đi: “Trừ việc rời bỏ tôi và bảo tôi rời khỏi Địa Ngục Thiên.”
Anh biết cô muốn nói gì.
Hết lần này đến lần khác, thứ cô muốn chính là một trong số đó.
“Anh nhìn xem, cái gì anh cũng không làm được.” Giang Ninh Phiến cười khổ, không muốn tiếp tục chủ đề này: “Anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi.”
Cô không muốn hình ảnh lưu lại cuối cùng giữa hai người lại là những ký ức đau thương.
“Quay lại!”
Tay Giang Ninh Phiến bị nám chặt trở lại.
Hạng Chí Viễn dùng động tác khiêu vũ tao nhã khiến cô một vòng trờ lại, ôm cô từ phía sau, đưa một tay lên nám lấy cằm cô, bát cô phải nhìn mình trong gương.
“Tiêm Tiêm, em nhìn xem hai khuôn mặt này mới xứng đôi làm sao.” Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm họ trong gương rồi trầm giọng nói, một giọng nói đầy từ tính.
Giang Ninh Phiến lắng lặng nhìn họ trong gương, hai người đang dựa vào nhau vô cùng thản thiết, giống như một cặp đỏi đang trong thời kỳ mặn nồng.
“Tôi biết em không thích, nhưng trẽn đời này không phải lúc nào cũng có thế phân rõ tráng đen như vậy, chỉ cần tỏi yêu em, tôi có thế cho em một đời hạnh phúc, không cần biết là trâng hay đen.”
Hạng Chí Viễn ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Anh dùng chất giọng quyến rũ nhất từ trước đến nay để nói ra những lời mê hoặc nhất trên thế giới…
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nghe anh nói.
Chỉ cần tôi yêu em, tôi có thể cho em một đời hạnh phúc, không cần biết là tráng hay đen.
Hóa ra một lời tỏ tình lại có thể ngọt ngào đến vậy.
Nhưng vần không được, cô không thế yêu một tên xã hội đen, thượng đế sẽ nguyên rủa cô, mẹ cô sẽ nguyên rủa cô, cô không thể bất chấp mà ở bên anh được…