“Đến lượt em.” Hạng Chí Viễn lại hung hăng đưa thìa bạc vào tay cô.
Lại bắt cô đút cho anh ăn?
Giang Ninh Phiến cuống lên, đây chính là phương thức yêu đương đặc thù của cậu Hạng – Hạng Chí Viền Hạng sao? Sao lại giống người thiểu năng đến vậy chứ…
Đương nhiên, cô cũng không thể nói thẳng câu đó ra.
Cô nghe lời, lại múc thêm một muỗng canh, Hạng Chí Viền thì vừa nhìn chằm chầm vào cô vừa uống hết.
Giang Ninh Phiến tới gần anh, cái trán đè lên trán của anh, chóp mũi cũng chạm vào chóp mũi…
Rồi sau đó, hai người đêu nở nụ cười.
Ánh mắt lưu luyến của họ ánh lèn một loại ánh sáng hạnh phúc nhất trân đời.
Cách đó không xa, ớ phía sau tủ bát, một dáng người mảnh mai lang lặng đứng ờ đó từ bao giờ. Một đôi mát nhìn chòng chọc bọn họ đến nỗi không thèm chớp mắt, mà trong đôi mẳt đó lại tràn ngập sự ghen ghét và đố kỵ…
Báy giờ sáng, một đêm không ngủ.
Tại phòng ngủ chính.
“Tôi không ngủ được.” Hạng Chí Viền nói.
“Nhưng tôi buồn ngủ.” Giang Ninh Phiến vừa ngáp vừa nói.
’Tôi cho em hai lựa chọn, một là em nói với tôi người mà em gọi điện thoại cỏ phải là người đàn ông kia hay không, hai là em đi với tôi ra ngoài.” Cậu Hạng luôn luôn hung hăng và cứng rân như vậy, làm cho người khác không thế không nghe theo anh.
“Đi đâu vậy?”
Giang Ninh Phiến đành phải ngồi dậy trên chiếc giường ấm áp, đôi mắt còn buồn ngủ mông lung nhìn về phía khuôn mặt rạng rỡ có phần thái quá của Hạng Chí Viễn. Thấy tinh thần anh vô cùng phần chấn, cô vô cùng khó hiếu hỏi anh: “Anh không cảm thấy buồn ngủ một chút nào sao?”
Cô cũng không như vậy đâu.
Cả đêm không ngủ, lại vận động mạnh, cho dù là người sắt cũng không chịu được.
“Tôi không ngủ được.” Hạng Chí Viễn xuống giường, trực tiếp ôm Giang Ninh Phiến giống như ôm trẻ con từ trên giường ôm xuống, ánh mât thâm sâu nhìn châm chằm vào cô đang lơ mơ chưa tỉnh ngủ: “Em thực sự gọi điện thoại cho người đàn ông đỏ sao?”
“Tôi không gọi.”
Thật sự là Giang Ninh Phiến buồn ngủ tới nổi không thể mở mẳt ra được nữa.
“Nhưng em đồng ý ra ngoài với tôi, cũng không chịu trả lời câu hỏi của tôi.” Hạng Chí Viễn hùng hố nói.
“Hạng Chí Viền, bệnh đa nghi cũng là bệnh, phải trị đấy…”
Giang Ninh Phiến dụi dụi mắt, cô thì thào nói, sau đó cô khẽ nghiêng đầu tựa vào lồng ngực của anh, nhầm mát lại rồi ngủ luôn.
Hạng Chí Viễn nhìn người phụ nữ đang dựa vào anh, sự ghen tỵ trên khuôn mặt cũng dần dần tan biến, đôi mỏi anh hơi mỉm cười, trong mắt tràn ngập sự thỏa mãn.
Cỏ đã dựa vào người anh mà ngủ.
Dường như là cô biết rõ là anh sẽ vĩnh viẻn không bao giờ buông cô ra, nên cô mới yên tâm mà dựa vào…
Được rồi, anh sẽ không hỏi nữa.
Người đàn ông kia lớn lên tròn hay dẹt, bây giờ anh cũng không có hứng thú muốn biết.
Hạng Chí Viễn ôm ngang Giang Ninh Phiến lên rồi đi khỏi phòng…
Bây giờ đã là buổi sáng nên cũng có nhiều người giúp việc hơn, Hạng Chí Viễn thuận miệng gọi Tinh Tinh: “Cô kia, cỏ đi lấy cho cô Giang một bộ quần áo rồi gọi người chuấn bị xe đi.”
“Vâng, thưa cậu Hạng.” Tinh Tinh gật đầu: “Không biết cậu Hạng muốn đi đâu?”
“Khách sạn Đế Quốc.”
“Vâng, cậu Hạng.”
Giang Ninh Phiến tựa vào trong ngực Hạng Chí Viễn mơ mơ màng màng ngủ, cả người cô bị ôm ra khỏi cửa nhà cũng không cảm nhận được gì.
Cho đến khi có tiếng còi xe vang lên rõ ràng bên ngoài cửa sổ xe truyền đến.
Cuối cùng Giang Ninh Phiến cũng từ từ tỉnh ngủ, cô đang nằm trên ghế, đầu tựa trên đùi Hạng Chí Viến.
Cô vừa mở mầt đã thấy cái cằm thon gầy của Hạng Chí Viễn, nó vô cùng khêu gợi. Anh ngồi dựa vào cửa sổ, khuôn mặt hướng ra ngoài, không biết là anh thấy cảnh đẹp hay cái gì bên ngoài khóe môi của anh luôn nhếch lèn một góc độ nhất định.
Từ phía cô nhìn sang, có thế thấy được anh có một đôi mắt có chiều sâu cùng VỚI hàng lông mi dài phủ kín mí mát.
Hạng Chí Viễn vẫn thoải mái mớ cố áo, đế lộ ra xương quai xanh và hình xăm ò phía dưới…
Yên tĩnh và chăm chú quan sát người đàn ông này xong, Giang Ninh Phiến không nhịn được cầm lấy cái tay của anh đang đặt trước ngực cô rồi quấn lại băng gạc cho anh.