“Hai người cũng ờ đây sao?”
Giang Ninh Phiến truy hói.
“Em đang ghen.” Hạng Chí Viền bình tĩnh nhìn cô, sau đó anh nờ nụ cười, anh cười vô cùng vui vẻ, lộ ra hàm răng tráng noãn: “Lúc ấy cô ả không ờ căn biệt thự này, căn biệt thự bên kia tôi đã cho nố.”
Cho nố?
Điều này cũng thực sự khá giống với phong cách làm việc của anh.
“Vậy thì chác lè anh còn đau lòng cho cô ta, nếu không tại sao anh lại cho căn biệt thự đó nổ chứ?” Giang Ninh Phiến đưa camera của điện thoại di động hướng về phía anh, giọng nói nhàn nhạt vang lẽn.
“Em muốn nghe tôi nói thật sao?”
Hạng Chí Viến vừa nói vừa đặt các loại gia vị vào trong đĩa thúy tinh.
“ừm.” Ai mà muốn nghe lời nói dối chứ.
“Không hề.” Hạng Chí Viễn nói như đinh đóng cột, ánh mât anh không hề bối rối chút não. Giọng nói lạnh lùng cúa anh vang lẽn: “Lúc tôi điều tra ra được cỗ ả không phải là Tièm Tiêm cũng là ngày mà tôi bị lừa dối. Tất cả yêu thương mà tôi dành cho cô ả đều tan biến, tôi hận không thế giết cô ả ngay, làm sao có thể đau lòng vì cô ả được.”
Nghe anh nói vậy, Giang Ninh Phiến giật minh, cô ngây ngốc nhìn sự lạnh lùng và vô tình trong mảt của anh, ánh mât ảm đạm: “Thật ra anh yêu tôi chỉ bởi vì tôi là Tiêm Tiêm mà thôi.”
Anh tướng râng cô là Tiêm Tiêm nẽn mới yêu cô đến tận xương túy.
Cho nên, nếu cô không phải là Tiêm Tiêm, anh sẽ căm hận cô. “Em lại bât đầu rồi phái không?”
Hạng Chí Viền cho xương và gia vị bỏ vào trong nồi, anh cho thêm nước, bát đầu nấu canh, sau đó đi đến trước mặt cô nói: “Em chính là Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm chính là em, hai việc này có khác nhau sao?”
Giọng nói của anh vô cùng gợi cảm.
Gợi cảm đến nổi làm cho người ta không nhịn được mà một lòng một dạ nghe theo anh…
“Có khác nhau.” Giang Ninh Phiến cầm di động, giọng nói từ tốn vang lên: ‘Mười mấy năm sau, anh không hề yêu tôi, còn suýt chút nữa giết chết tôi. Vê sau, anh biết tôi là Tiêm Tiêm nên mới đối xử tốt với tôi như vậy.”
“VI sao em cứ đế mấy chuyện đó ở trong lòng?” Hạng Chí Viền cụp mẳt nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Em cũng chưa từng nói dổi tôi, phải không?”
Đúng vậy.
Vì sao cô phải đế bụng chút chuyện nhỏ này, tại sao cô phải một mực muốn biết rõ người mà Hạng Chí Viển yêu là cô khi còn nhỏ hay lè cô đã trưởng thành chứ…
Không phái hai người đó đều là cô sao?
Huống chi, cô cũng không còn ở bên cạnh anh bao lâu, cần gì phải cố chấp với những chuyện nhàm chán này chứ? Chi bằng cứ vui vẻ cùng nhau đi qua quãng thời gian cuối cùng này đi.
“Được rồi, tôi sẽ không hỏi anh vấn ếê ngu ngốc đổ nữa.’
Giang Ninh Phiến kiếng chân, nhanh chóng hôn lên môi anh một cái.
Hạng Chí Viễn lại ngây người mất một lúc.
Dường như anh vần chưa thích ứng được với sự nhiệt tình của
cô…
Bên ngoài biệt thự, ánh sáng trắng xoá hiện lên trên bầu trời, đã là rạng sáng rồi.
Bữa ần khuya nãy cúa hai người kéo dài tới rạng sáng mới coi như xong xuôi, nghiêm túc mã nói thì tất cả mọi việc đều do Hạng Chí Viền một tay lo liệu.
Giang Ninh Phiến chỉyẽn lặng ở bên cạnh ghi hình lại khoảnh khác đó mà thôi.
“Tiêm Tiêm, ngồi xuổng, em đừng đứng, cấn thận bị phỏng đó.”
Hạng Chí Viễn bưng chén canh lẽn bàn.
Giang Ninh Phiến vội vàng tránh sang một bên: ‘Để tôi đi lấy đũa.”
Còn chưa bước được một bước, cá người cô đã bị Hạng Chỉ Viễn ấn xuống trước bàn.
“Em cứ ngồi đi, để tôi đi lấy.”
Hạng Chí Viển lại quay người đi vào phòng bếp lấy chén đũa ra, anh hoàn toàn không đê’ ý việc tay của mình đang băng bó, cũng như việc dùng lực tay như thế nào…
Cho tới bây giờ, anh vẫn không hề đế ý đến tình trạng sức khóe cúa bán thân.
Anh đã đỡ gậy, còn uống đến hai mươi viên thuốc ngủ, bây giờ tay của anh thành ra như vậy mà anh vân còn muốn kiên trì làm đồ ãn_.
Cô cũng không phải là đứa trẻ, không cần anh phải chăm sóc như vậy.
Bát đũa ở trẽn bàn.
Một bát canh xương, hai bát cháo tôm…
Giang Ninh Phiến mớ to mât, nói: “Ăn canh xương với cháo có phái là hơi kỳ lạ hay không?”