Muốn cái gì có cái đó.
Chỉ thiếu là không có nuôi luôn mấy con gà, vịt, bò, heo còn sống thôi.
Giang Ninh Phiến vớt tôm lên làm nguyên liệu nấu cháo. “Em là món gì thì tôi ăn món đó.”
Hạng Chí Viền dựa vào tường bày ra tư thế đẹp trai, khuôn mặt hơi mang nét nữ tính nở nụ cười, càng thêm lộ rõ vẻ diêm dúa lẳng lơ.
Giống như bật đèn flash vậy.
Chỉ cần liếc mát nhìn trong giây lát thôi là đã có thể bị bộ dạng này của Hạng Chí Viển hớp hồn.
“Nấu thêm canh xương nữa.” Giang Ninh Phiến nhìn thấy xương giò sau của heo khá ngon, lấy từ bên trong ra.
“ừ.”
Hạng Chí Viển tươi cười như một đứa trẻ.
Giang Ninh Phiến mang theo nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp rồi bât đầu chuấn bị bên quầy bếp.
Hạng Chí Viển chầng biết lấy ở đâu ra cái gương nhỏ rồi đứng dựa vào cửa tự đánh giá mình, ung dung nói: “Tiêm Tiêm, em chê tôi không có mùi vị đàn ông à?”
Sao lại bắt đầu xoắn xuýt chuyện này nữa rồi.
Khí thế bá đạo, mạnh mẽ, cao không thể với tới, ngông cuồng tự đại trên người anh, nhưng khi anh đối mặt với cô, anh lại bằng lòng buông bỏ dáng vẻ kiêu ngạo của mình đế làm người hầu của cô.
Người đàn ông như thế thì làm gì có chuyện không có hương vị đàn ông được.
“Anh đừng đế ý chuyện đó nữa, cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Giang Ninh Phiến vừa lột tôm vừa nói.
“Không được.”
Rõ ràng cô đã nói bề ngoài của anh trông quá nữ tính.
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm chính mình trong gương, nhíu chặt mày: “Hay là tôi đi phẫu thuật thấm mỹ?”
Giang Ninh Phiến kinh hoàng đến mức làm rớt luôn con tôm trên tay, khó mà tin được: “Anh chịu đi phẫu thuật thấm mỹ vì tôi?”
“Bát em nhìn dáng vẻ mà mình không thích một đờl một kiếp, tôi đau lòng.”
Hạng Chí Viễn có đầy đủ lý do, sờ sờ cái cằm gợi cảm của mình, bề ngoài của anh thật sự trông nữ tính vậy sao?
Một đời một kiếp.
Giang Ninh Viển cúi đầu, cần chặt môi dưới.
Điều anh nghĩ là một đời một kiếp, còn điều cô nghĩ lại là buông tha tình cảm của mình một lần cuối cùng trước khi ra đi.
Khác nhau một trời một vực.
“Lỡ chỉnh tới hư rồi thì phải làm sao đây?” Giang Ninh Phiến cúi đầu tiếp tục lột tôm, đè giọng xuống thật thấp: “Vậy chẳng phải càng khó coi hơn sao.”
“Trước khi làm phẫu thuật, tôi sẽ mời người nhà của tất cả bác sĩ, y tá đi du lịch.”
Hạng Chí Viền quan sát khuôn mặt của chính mình, dùng giọng nói từ tính nói ra lời có tính đe doạ nhất, giọng điệu vần cứ nhẹ nhàng như thế đang nói về thời tiết.
Dứt lời, có vẻ như Hạng Chí Viễn cảm thấy cách này có thế làm được, anh rút điện thoại ra gọi cho Cô Minh Thành: “Cô Minh Thành, liên hệ với bác sĩ phẫu thuật thấm mỹ tốt nhất thế giới cho tôi…”
Vì cả nhà của bác sĩ phẫu thuật thấm mỹ, Giang Ninh Phiến cảm thấy mình có nghĩa vụ phải dập tắt ý định này trong đầu Hạng Chí Viển.
Đợi anh nói chuyện điện thoại xong, Giang Ninh Viền mới nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Anh đã bao giờ nghe qua câu người mà mình thật sự thích, dáng vẻ của người đó chính là dáng vẻ mà mình thích nhất.”
ẩ,…u Hạng Chí Viễn bỏ gương xuống, đôi mát nhìn cô đầy vẻ mù mờ, bên trong hiện rõ vẻ nghi ngờ bối rối.
Nghe không hiếu thiệt.
Giang Ninh Phiến không khỏi cảm thấy tức giận, lúc bình thường rõ ràng trông đâu có ngốc vậy chứ…
Cô cúi đầu tiếp tục lột tôm, không đế ý đến anh nữa, mặc anh ngu ngốc đi.
Một đôi tay bất chợt ôm lấy eo cô từ phía sau, lồng ngực rán chác của Hạng Chí Viễn nặng nề đụng lên lưng cô, làm cô suýt chút nữa đã đụng phải quầy bếp phía trước.
“Tiêm Tiêm, em yêu tôi.” Hạng Chí Viễn ôm chặt cô, vươn tay nắm lấy cằm cô xoay mặt cô về phía mình, đôi mắt thâm tình khoá chặt cô, tựa như đại dương xanh thầm: “Đúng không?”
Giang Ninh Phiến cười, không trả lời: “Anh ôm tôi như vậy, tôi không nấu cháo được.”
“Trả lời tôi.”
Hạng Chí Viễn vô cùng tích cực trông đợi đáp án này.