Hạng Chí Viễn bắt lấy tay cô kéo qua rồi lại hôn lên: “Không dơ đâu, trên người em chỗ nào cũng là nơi sạch sẽ nhất.”
Giang Ninh Phiến nghe anh nói mà nóng hết cả mặt: “Anh học thả thính ở đâu vậy?”
Déo mồm dẻo miệng đến thế.
Cao thủ trong cao thủ.
‘Thích nghe không?” Hạng Chí Viễn không trả lời mà hỏi ngược lại, một tay nâm chặt lấy tay cô không chịu buông ra.
Bộ dạng này của anh hệt như thằng nhóc mới lớn lần đầu biết yêu.
Cảm xúc vui vẻ gi cũng đều viết hết lên mặt.
Giang Ninh Phiến cười, không trả lời, cách một cái chăn ngồi lên đùi anh.
Con ngươi của Hạng Chí Viễn trầm xuống, tưởng là cô muốn làm thêm lần nữa, lập tức ỏm cô vào lòng, cúi đầu ngậm lấy môi của cô, xúc cảm mềm mại khiến anh không thế dừng lại.
“Ưm…”
Giang Ninh Phiến chỉ đành cùng anh thực hiện một nụ hỏn sâu kiều Pháp nóng bỏng.
Ánh mắt của Hạng Chí Viền ngày càng trở nẽn sâu thầm, anh ôm lấy cô rồi muốn đè cô xuống giường, Giang Ninh Phiến vội lùi lại, đặt ngón trỏ lên bờ môi mỏng của anh, khẽ hỏi: “Anh có đói không?”
“Em đói rồi sao? Tỏi đi làm bữa khuya cho em.”
Hạng Chí Viễn lập tức ngồi dậy, vén chăn muốn xuống giường.
Giang Ninh Phiến ôm lấy cánh tay của anh từ phía sau, ngăn anh lại: “Đế tôi làm cho, tay anh còn đang bị thương đỏ.”
Một chân của Hạng Chí Viễn đã xỏ vào dép, nghe vậy thì quay đầu nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
Cả người đều cứng đờ.
Anh nhìn cô ngây ngốc như một người gồ.
“Anh sao thế, sao lại nhìn tôi như vậy? Ngày đầu tiên quen tôi à?” Giang Ninh Phiến ngồi thắng người, vươn tay về phía anh, ra vẻ nghiêm trang nói: “Xin chào, tôi tên là Giang Ninh Phiến, biệt danh là Tiêm Tiêm, tụi mình làm bạn nha?”