Buổi chiều hôm nay quá rung động lòng người.
Bình tĩnh lại sau cơn hoảng hốt, lại khiến cho người ta không cách nào thật sự an tâm được.
Giang Ninh Phiến tám xong bước ra, buộc lại sợi dây của bộ đồ ngủ tơ lụa màu trắng của mình.
Loại tơ lụa này là do Hạng Chí Viễn đặc biệt cử người đi chọn mua về, mỏng hơn trước kia rất nhiều, mặc lên người cảm giác như không mặc gì, thoải mái dễ chịu.
Anh luôn chăm sóc cho cô rất chu đáo.
Cô bước ra khỏi phòng tám thì nghe được tiếng tin tức phát ra từTV trong phòng.
Hạng Chí Viễn ngồi trước ghế, vẻ mặt u ám, cúi thấp đầu, tay trái dùng cái nhíp nhặt những mảnh vỡ thủy tinh trên tay phải ra, khuôn mặt lạnh lùng không khỏi nhíu mày.
“Anh xử lý chuyện kia xong rồi à?” Giang Ninh Phiến lên tiếng.
Nghe thấy giọng của cô, Hạng Chí Viễn quay đầu nhìn lại, trên mặt không có biếu cảm gì, thấp giọng trả lời: “ừm.”
Sau đó, anh tiếp tục dùng nhíp nhặt mảnh vụn thủy tinh.
Máu tươi trên tay chảy ra, vết thương lớn nhỏ thấy mà giật mình, không thấy rõ được mảnh vỡ ờ đâu.
Như thế anh không cảm nhận được đau đớn, như cái tay phải này không phải là của anh.
Không một tiếng kêu đau.
Máu tươi lần với thuốc khử trùng chảy xuống, rơi vào trong thùng rác.
Giang Ninh Phiến đứng bên cạnh, chóp mũi không nhịn được cảm giác chua xót, không kìm lòng nổi lên tiếng hỏi: “Vết thương của anh rất nghiêm trọng, đến bệnh viện chữa trị đi.”
Một cái hộp lác xí ngầu thủy tinh lớn như vậy nện lèn tay anh…
“Không cần đâu.”
Hạng Chí Viễn trầm giọng nói, giọng nói không có cảm tình gì, tựa như đã quen với những đau đớn như thế từ lâu.
Giang Ninh Phiến chớp chớp ánh mát chua xót, bước tới kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh…
Cô cầm thuốc khử trùng xịt lèn tay, rửa sạch tay.
Sau đó, Giang Ninh Phiến cầm lấy cái nhíp từ trên tay Hạng Chí Viễn, một tay nâng bàn tay phải lần lộn máu thịt của anh, bát đầu giúp anh nhặt mảnh vụn…
Hạng Chí Viễn bỗng rụt tay trở về.
Giang Ninh Phiên khó hiếu ngấng mặt lên nhìn anh: “Sao đấy?”