“Này, lần này cảm ơn cô../
Mục Thanh Linh miễn cưỡng nói lời cảm ơn.
Ánh mắt Giang Ninh Phiến trở nên lạnh lẽo, chợt dùng một cú đá bay đá vào người cô ta.
Mục Thanh Linh không hề phòng bị, trúng một cước nặng nề, nhanh chóng phản ứng lại, hai tay siết thành nắm đấm tấn công ngược lại cỏ.
Hai người phụ nữ trẻ cứ đánh nhau trong bóng tối như thế. Từ các phái võ thuật trong nước cho đến Taekwondo…
Cuộc chiến diễn ra ác liệt.
Cỏ cây trên đất bị giầm đạp nát bươm.
Quyền đấm cước đá, gió rít qua tai.
Cuối cùng, Mục Thanh Linh nặng nề ngã xuống đất, đau đớn ôm bụng: “Giang Ninh Phiến, cô đừng có quá đáng!”
Lúc huấn luyện ở AN, võ thuật của Giang Ninh Phiến không tính là tốt nhất, nhưng vẫn có thể trấn áp cô ta.
“Mục Thanh Linh, cô nghe cho rõ đây, tôi không quan tâm cô muốn làm gì, nhưng loại chuyện lau mông cho cô như thế Giang Ninh Phiến tôi chỉ làm đúng lần này! Vê sau gây họa cũng đừng hi vọng tôi sẽ giúp cô nữa!”
Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói xong thì xoay người rời đi.
“Giang Ninh Phiến, là chính bản thản cô quên đi mục đích tới đây!” Mục Thanh Linh nhịn đau đứng lên, kích động nói: “Chúng ta tới để điều tra chứng cứ của Hạng Chí Viễn, có thể cô đã biết tất cả nhưng không chịu nói cho chúng tỏi.”
“Mục đích của cô có thật sự đơn thuần như vậy không? Chỉ là muốn bảo vệ chính nghĩa thôi à?”
Giang Ninh Phiến quay đầu lại, cười lạnh với cỏ ta: “Tỏi nghĩ, nếu hôm nay tôi không nhận thay, chờ đến khi bọn họ tra ra cô, cô cũng sẽ đổ mọi chuyện lên người tôi thôi.”
“…” Bị đoán được suy nghĩ, Mục Thanh Linh chột dạ lùi về sau.
“Bởi vì tôi ở nhà họ Hạng đã lâu, nên khi đấy lên người tôi thì tôi có làm thế nào cũng không giải thích được!” Giang Ninh Phiến vừa lạnh lùng nói, vừa vươn tay nắm lấy cố áo cõ ta, ép tới gần mặt cô ta.
Mục Thanh Linh bị nói trúng tim đen.
“Cô gọi điện thoại thông báo cho An Vũ Dương, nếu được thì cô giành công, nếu không thì cứ việc ghi tội cho tôi, khiến tôi ở trước mặt Hạng Chí Viển không chết thì cũng bị thương, kế hoạch của cỏ khá lẳm.”
“Tôi bàn bạc với cô, cô sẽ chịu thông báo cho An Vũ Dương ư?” Mục Thanh Linh hỏi ngược lại.
Giang Ninh Phiến nghe vậy ánh mắt cứng đờ, buông lỏng tay nám cố áo cỏ ta ra.
Nếu là cô, cỏ sẽ không thông báo.
Cô không nghĩ mình sẽ phản bội Hạng Chí Viễn thêm nữa…
“Xem kìa, cô đã bị khối tài sản của Hạng Chí Viển mê hoặc, cô muốn làm nữ chủ nhân của Địa Ngục Thiên này chứ gì.” Mục Thanh Linh cười nhạo nói.
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến không khỏi giễu cợt nhìn về phía cô ta: “Hạng Chí Viễn nói VỚI tôi, trước kia có một đêm khuya, cô mặc một bộ đầm ngủ màu tím cổ chữ V khoét sâu giả vờ tình cờ gặp được anh ta… Không phải cô vẫn luôn thích An Vũ Dương à, sao bây giờ lại muốn dụ dổ Hạng Chí Viền rồi?”
Rốt cuộc là ai mới muốn làm nữ chủ nhân của Địa Ngục Thiên?
Ai mới bị khối tài sản mê hoặc?
‘Tôi không có!” Mục Thanh Linh lập tức phủ nhận, mặt đỏ bừng.
“Có hay không tự trong lòng cô hiểu rõ!”
Một cô gái chưa bao giờ đi làm nhiệm vụ có thể dề dàng mất phương hướng, đó không phải là điều ngoại lệ trong tố chức.
Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói: “Nếu như cô muốn ở lại, tôi sẽ đi một mình, không cản đường cỏ, cô muốn làm gì thì làm.”
Cô sẽ không ngu ngốc đến mức ở lại cho Mục Thanh Linh hãm hại.
Giang Ninh Phiến xoay người rời đi.
“Tôi đã lấy được nước hoa gây mè rồi, cô còn muốn làm gì?” Giọng nói của Mục Thanh Linh vang lên sau lưng cô: “Đã cuối tháng, còn tám ngày nữa là đến lúc hai người đính hôn, cô định khi nào thì đi?”
Giang Ninh Phiến dừng bước. Lấy được rồi sao?
Vậy thì đã đến lúc phải đi rồi.
“Giang Ninh Phiến…”
“Tôi tự có chuấn bị, cô không cần bận tâm.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói, tiếp tục tiến về phía trước.
“Cô…”
Mục Thanh Linh ôm bụng đau do bị đánh, tức giận giậm chân lên bãi cỏ.