Khi nện hộp lắc xí ngầu thủy tinh xuống, cô thậm chí đã sẳn sàng đế chết thêm một lần hoặc là chuẩn bị lên bàn mố.
Thế nhưng Hạng Chí Viễn lại chặn trước mặt cô.
Anh cứ đứng phía trước cô như thế, vươn bàn tay phủ lên đỉnh đầu cô.
Cô không kịp dừng tay lại, cả hộp lắc xí ngầu cứ như vậy đập xuống…
Tay của anh không hề dời đi, có chất lỏng ấm nóng men theo tóc cô chậm rãi chảy xuống, nồng nặc mùi máu tanh.
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn Hạng Chí Viễn trước mặt, không dám tin, ám thanh cũng trớ nên khàn khàn: “Anh có biết mình đang làm gì không?”
Chẳng phải vừa rồi anh cũng giống như đám người cỏ Minh Thành, không tin tưởng cô sao?
Lạnh lùng đến thế, u ám nhìn cô…
Thế nhưng bây giờ, anh lại chán trước mặt cô. “Tôi tin em.”
Hạng Chí Viễn đứng trước mặt cô, sâu thám nhìn cô, giống như nước biến không thế nhìn thấy đáy, trong xanh sâu sắc.
Thật sự tin tưởng cô ư?
Nhiều sự trùng hợp đến mức ngay cả cô cũng khó giải thích được, anh thật sự tin à?
“Cậu Hạng, rõ ràng người phụ nữ này đang mở mắt nói mò…” Cố Cảnh Thâm có hơi kích động đứng lên.
“Tự tôi hiếu rõ người phụ nữ của mình!”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, ánh mắt nóng bỏng vần dán trên mặt Giang Ninh Phiến.
“Cậu Hạng! Mối tình dài của người con gái làm ngắn cái khí phách của kẻ anh hùng, chuyện này cũng không giống như cách làm người của anh. Khương Phú Chiếu là vì cậu Hạng nên mới bị bầt! Anh không thế chỉ vì một người phụ nữ mà để cho các anh em… A.”
Cố Cảnh Thâm còn chưa nói dứt câu đã hét lên trong đau đớn.
“Chát!”
Hạng Chí Viễn huơ bàn tay, hung hăng tát anh ta một cái.
“Con mẹ nó đừng quên rằng tất cả các anh đều là nhờ tôi từng bước từng bước đưa ra ngoài! cố Cảnh Thâm, anh thử ngang tàng trước mặt tôi một lần nữa xem, xem tôi có lập tức cho anh nằm xuống ngay hôm nay không!”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, khí thế trên người vô cùng nghiêm túc, rút súng ở thắt lưng Cô Minh Thành ra bắn lên trân nhà mấy phát.
“Bằng bằng bằng!J
Tiếng súng vang lên.
Đèn chùm rơi xuống, mảnh vỡ thủy tinh tung tóe khắp nơi.
Tất cả đàn em quỳ trên đất, không một ai dám lên tiếng.
Cố Cảnh Thâm cũng che mặt không nói gì nữa.
Hạng Chí Viễn ném súng đi, dùng tay không bị thương nắm lấy tay Giang Ninh Phiến, giữ lấy thật chặt, chiếc nhẩn đầu hồ ly trên tay anh khiến bàn tay mềm mại của cô hơi đau.
“Nghe đây, ngày tám tháng sau là ngày mà tôi và Giang Ninh Phiến đính hôn, tôi thông báo cho các anh biết, toàn bộ những người ở Địa Ngục Thiên đều phải đến đông đủ!” Hạng Chí Viền lạnh lùng nói với bọn họ, nhấn mạnh từng chữ: “Cũng để cho các anh nhận định rõ ràng, nữ chủ nhân tương lai của Địa Ngục Thiên là ai!”
“Vâng, cậu Hạng!”
Mọi người đồng thanh đáp lại.
Giang Ninh Phiến cụp mắt nhìn tay mình bị anh nấm lấy, anh siết rất chặt, như hận không thế bẻ gãy tay cô.
Nữ chủ nhân tương lai của Địa Ngục Thiên…
Anh nâng vị trí của cô lên cao như vậy.
“Em đi nghỉ ngơi trước đi, tôi xử lý chút việc đã.” Hạng Chí Viễn quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu không lường được.
‘Tay của anh…”
Giang Ninh Phiến nhìn về phía tay phải của anh, đó là bàn tay bị hộp lắc xí ngầu thủy tinh nện chảy máu.
“Vết thương nhẹ thôi, em đi trước đi.” Hạng Chí Viền cúi đầu hôn phớt lên môi cô.
Một nụ hôn đơn giản lướt qua.
Nhưng lại khiến cho trái tim cô đập rộn ràng vượt ngoài dự liệu.
Hạng Chí Viễn dẩn theo Cô Mình Thành, cố Cảnh Thâm và những đàn em khác rời đi, lúc này Giang Ninh Phiến mới đế ý tới Mục Thanh Linh từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu không dám lên tiếng, nháy mát với cô ta rồi đi ra ngoài.
Bên hồ.
Ánh trăng sáng vằng vặc, bầu trời tối đen.
Giang Ninh Phiến đi đến một nơi không có camera giám sát, phía sau vang lên tiếng bước chân của Mục Thanh Linh.