Hạng Chí Viễn nâng cằm cô lên, đôi mắt thâm sâu: “Chẳng lẽ nghe thấy sắp được đính hôn, nên mới vui vẻ như vậy.”
“Anh biết tôi vui vẻ vì chuyện này.” vẻ mặt Giang Ninh Phiến lạnh nhạt.
“Cái miệng nhỏ nhân này của em nên bị bịt lại, cứ nói những lời làm tôi tức giận.”
Hạng Chí Viễn nói vậy, cũng làm như vậy, anh cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô bắt đầu một lần hôn mới.
Ánh nắng đều rơi xuống trên lưng anh.
Không khí mập mờ.
Khiến người đàn ông này trở nên vô cùng mẽ hoặc lòng người, kỹ năng hôn của anh rất giỏi, tình cảm của anh… đều trao cho một mình cô, trao hết tất cả, không giữ lại chút nào.
Giang Ninh Phiến nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Hạng Chí Viễn, cá cược trước đây anh nói còn giữ không?”
“Người phụ nữ kia?”
Hạng Chí Viễn lộ ra vẻ xem thường.
“Nếu như cô ta không yêu anh, anh sẽ đồng ý một yêu cầu của tôi.” Giang Ninh Phiến nói.
“Em ở chỗ của tôi, từ trước đến giờ nói cái gì thì là cái đó, ngoại trừ muốn rời khỏi tôi.”
Hạng Chí Viễn cúi đầu nhìn chăm chú nhìn gương mặt cô, chắn lại đường đi của cô.
“Tôi biết.”
Giang Ninh Phiến gật nhẹ, cỏ muốn rời đi, đã không cần sự đồng ý của anh, cô đã có một ý tưởng.
“Nhớ kỹ, người phụ nữ kia không có lòng tốt với em đâu.” Hạng Chí Viền chạm một cái vào mũi cô, cười một tiếng: ‘Tinh bạn giữa những người phụ nữ các em đều là đấu đá với nhau, nếu cần, tôi sẽ giết cô ta cho em.”