Mục Thanh Linh sợ đến nỗi vội vàng cởi áo khoác ra, đưa qua bằng hai tay.
Đưa tới trước mặt Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn hừ lạnh một tiếng, bực mình hất ra một cái: “Áo mà cô từng mặc còn để cho Tiêm Tiêm nhà tôi mặc lại được chắc? Bẩn, mang đi thiêu hủy.”
Mục Thanh Linh bị Hạng Chí Viễn nhục nhã liên tục, ấm ức đến nỗi nước mắt rưng rưng trong hốc mắt.
Giang Ninh Phiến bình tĩnh nhìn, không nói gì.
Hạng Chí Viễn vốn không quan tâm Mục Thanh Linh có đau lòng hay không, đi thẳng đến bên cạnh Giang Ninh Phiến ôm ngang cô lên, bản thân thì ngồi xuống, đặt cô ngồi lên đùi mình.
Hạng Chí Viển bóp cẳm cô: “Thích kiếu dáng váy cưới như thế nào? Đuôi dài quét đất hay là đuôi ngán? Cúp ngực? Hở vai?”
“Tùy.”
Giang Ninh Phiến ngồi ở trẽn đùi anh, cụp mắt hờ hững đáp, không có chút hứng thú nào.
Cô không thể nào mặc váy cưới vì anh.
Cô sắp đi.
Ánh mắt của Hạng Chí Viền tối đi: “Em không thích thiết kế của Michelle? Bây giờ tôi lập tức đổi người.”
“Không sao cả.”
Đối với thái độ lạnh lùng của cô, Hạng Chí Viễn đã luyện thành thói quen.
Ngược lại là Mục Thanh Linh thấy vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, bình thường Hạng Chí Viễn diễu vồ giương oai, ở trước mặt Giang Ninh Phiến lại mặt nóng dán mông lạnh…
“Móng tay của em lại dài rồi.”
Hạng Chí Viển nâng tay của Giang Ninh Phiến lên, đặt ở bên môi hôn một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Cô Minh Thành, mang cái bấm móng tay tới đây.”
“Lát nữa về phòng tôi tự cắt.”
Giang Ninh Phiến bị ép ngồi ở trên đùi anh, rút tay mình về.
“Không được.” Hạng Chí Viễn trâm giọng nói: “Móng tay quá dài quẹt bản thân bị thương thì phải làm sao? Sau này không được làm móng giả nữa.”
Khuôn mặt xinh đẹp mịn màng như vậy, quẹt một cái bị thương chắng phải anh sẽ đau lòng muốn chết à.
“Tỏi biết rồi.”
Giang Ninh Phiến khẽ gật đầu.
Cỏ đã chuẩn bị rời khỏi đây, cần gì phải tranh chấp nhiều với anh, anh muốn thế nào thì thế đó đi.
Mục Thanh Linh đứng ở bên cạnh như một cô giúp việc, yên lặng nhìn Hạng Chí Viển nắm lấy hai tay của Giang Ninh Phiến, không cho cô động đậy chút nào, sợ cô sẽ không cấn thận dùng móng tay quẹt phải chính mình.
Một người đàn ông cưng chiều một người phụ nữ như vậy, Mục Thanh Linh chưa từng thấy.
Dương chưa bao giờ có ánh mắt như vậy, cô ta vừa gặp được nhưng không phải dành cho cô ta.
Mục Thanh Linh giơ tay chậm rãi xoa lên gương mặt dán băng gạc của mình, trên này là vết thương do Hạng Chí Viễn tàn nhẫn rạch một nhát.
Cồ ta có gì kém hơn so với Giang Ninh Phiến? Dựa vào đâu mà đãi ngộ lại chênh lệch nhiều như vậy.
An Vũ Dương lúc nào cũng nhớ thương Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn cưng chiều Giang Ninh Phiến đủ đường…
Mục Thanh Linh âm thầm nám chặt nắm đấm, căm hận nhìn về phía Giang Ninh Phiến đang ở trong lòng Hạng Chí Viễn.