Tài xế dẫn anh ta đến trước hai bia mộ không đề tên tuổi.
Đó là mộ người thân của Giang Ninh Phiến, một là ba cô, một là chị cô và anh rế.
An Vũ Dương chậm rãi ngồi xuống trước bia mộ, đôi mắt anh mù lòa, không thấy đường, chỉ có thế lần mò đặt bó hoa Gypsophila đặt trước bia mộ… động tác vô cùng gắng gượng.
“Xin lỗi, cháu không chăm sóc tốt cho Ninh Phiến.”
An Vũ Dương nhẹ nhàng nói.
Không chỉ vậy mà anh ta còn phải nhờ cỏ cứu giúp rất nhiều lần.
Tài xế đứng bên cạnh yên lặng, không làm phiền anh ta.
“Cháu không nèn kéo cô ấy vào AN…” An Vũ Dương ngồi xốm trước bia mộ, ánh mắt âm u, lộ vẻ tự trách, hối hận: “Cháu sẽ cố gắng kết thúc nhiệm vụ lần này thật sớm, kéo Hạng Chí Viễn ngã ngựa, đế Ninh Phiến được quay về cuộc sống đơn giản, bình yên trước kia.”
Đầu ngón tay anh chạm vào đóa hoa Gypsophila tráng tuyền, trên mặt hiện rõ âu sầu, mưa phùn rơi trên gương mặt anh, phản xạ ánh sáng mập mờ, tựa như nước mắt rơi.
Mưa rơi trẽn hoa baby, đóa hoa nhỏ trắng tinh không chịu nối sức nặng của nước.
Lời của hoa Gypsophỉla là cam tâm tình nguyện đóng vai phụ trong cuộc đời em.
Giang Ninh Phiến muốn chạy nhưng giờ không có cơ hội.
Vào một ngày trời xanh mây trắng, cô nằm sấp trên giường đọc sách, lật qua vài trang rồi chẳng lật tiếp nữa.
“Này, ngày nào cô cũng lãng phí cuộc sống như thế để mà làm gì?” Mục Thanh Linh bước vào căn phòng ngủ xa hoa, mặt cuốn một đống băng gạc, châm chọc Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến lật sách, mặt không ngấng lên, lạnh lùng đáp: “Sao cô vẫn còn chưa đi?”
“Tôi đi sao nối, cả nhà họ Hạng cứ như tường sắt tường đồng
ý!”
Mục Thanh Linh cực kì kích động, gương mặt cáu kỉnh, ngồi bên mép giường.
Lần trước bị Hạng Chí Viễn chém cho một dao, Mục Thanh Linh mới biết nhà họ Hạng là địa ngục kinh hoàng không thế ở lảu, nhưng cô ta có muốn cũng chẳng chạy nổi.
Hạng Chí Viễn đả hạ lệnh giữ cô ta lại chăm sóc Giang Ninh Phiến.
“Tốt nhất là cô đừng ngồi lên cái giường này, Hạng Chí Viễn mắc bệnh ưa sạch.” Giang Ninh Phiến liếc mắt nhìn cô ta.
Mục Thanh Linh lập tức đứng ngay dậy như ngồi lên đống lửa, mặt đầy sợ hăi.
Lúc này, Giang Ninh Phiến mới chậm rãi đóng sách lại, ngồi dậy trên giường, nhìn ra cửa, chác chắn không có ai rồi mới nói: “Chúng ta nghĩ cách trốn đi cùng nhau thì sao?”
“Trốn đi cùng nhau?” Mục Thanh Linh thấy hơi sợ: “Có chạy nổi không? Nhiệm vụ kia thì sao?”
“Nếu cô muốn hoàn thành nhiệm vụ thì cứ ở lại đi.”
Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói.
Dù sao cô cũng phải đi khỏi đây, có một mình thì cũng phải nghĩ cách, đến ngục giam còn có thể trốn thoát được thì cô cũng không tin không thế chạy khỏi nhà họ Hạng.
“Vậy… vậy… vậy thì chúng ta cùng nhau trốn ra rồi nghe theo săp xếp của An Vũ Dương vậy.”
Mục Thanh Linh đầu hàng trong nháy mầt.
Giang Ninh Phiến tốt xấu gì cũng đâ bỏ nhiệm vụ vài lần, nhưng Mục Thanh Linh lại chưa làm vậy bao giờ, sợ cũng là đương nhiên.
“ừ.”
Giang Ninh Phiến gật đầu, sau khi thoát được, dù có dùng cách gì cô cũng phải khiến An Vũ Dương trả lại thân phận thật sự cho cô.
“Vậy phải làm thế nào?” Mục Thanh Linh nghe theo cô hết.
“Tôi cần mê hương.”