“ô, còn là một cậu chủ ư.” Cô Minh Thành cười giễu cợt, đến trước mặt An Vũ Dương, dùng sức vồ lên ngực anh ta: “Chẳng
phải hốm đó anh nói quen biết chị Phiến của chúng tôi sao? Không phải muốn dẫn chúng tôi đi tìm sao? Gan chó anh không nhỏ, dám chạy!”
An Vũ Dương bị anh ta đánh liên tục lùi về sau, giơ tay che ngực mình, lộ ra vẻ đau đớn: “Tôi không nói vậy, các người sẽ đánh chết tôi, tôi không chạy thì phải chờ chết.”
“Ồ, đạo lý của anh thật nhiều.” Cô Minh Thành đá anh ta một
cái.
An Vũ Dương đau đớn khom người.
Nắm đấm của Cồ Minh Thành thừa dịp xông đến chỗ anh ta.
Lưng chợt bị đánh: “Còn dám nói lý với anh Thành tôi! Tôi cho anh nói! Cho anh nói! Tôi cho anh nói này!”
“Sao các người làm vậy… cậu chủ, cậu chủ…”
Lái xe bên cạnh vội vứt ô đi, cầm điện thoại định báo cảnh sát.
Một tên đàn em xông qua, lập tức đánh tài xế ngã xuống.
Giang Ninh Phiến thấy An Vũ Dương bị cỏ Minh Thành đánh, chắc vết thương trên người anh ta chưa khỏi hẳn.
Sao chịu đựng được.
Hạng Chí Viễn cầm ô cho cô, lạnh lùng quan sát.
Anh không ngăn Cô Minh Thành, thường xuyên quan sát sắc mặt Giang Ninh Phiến, ánh mắt sâu thẳm.