Hạng Chí Viễn đau đến mức hừ nhẹ một tiếng, mồ hôi trên trán như hạt ngọc lập tức rỉ ra.
Anh vẳn liều mạng hôn cô, cho đến khi bờ môi cô sưng lên, cho đến khi cô bị hôn đến choáng váng, đã lười phản kháng lại…
Lúc này Hạng Chí Viễn mới buông cỏ ra, ngồi sang bên cạnh, dùng lòng bàn tay xoa xoa bắp chân bị chuột rút của mình.
‘Tiêm Tiêm này, làm gì có người phụ nữ nào ác như em.” Hạng Chí Viền nhìn về phía cô, giọng điệu mang đầy vẻ bất lực cưng chiều: “Sớm muộn gì tôi cũng chết trong tay em.”
Giang Ninh Phiến đang lau môi, cố gắng loại bỏ chút hơi thở của anh còn vương lại.
Nghe thấy giọng nói của anh, tay Giang Ninh Phiến không tự chủ cứng đờ, trái tim run lên, buột miệng nói ra: “Không được nói bậy bạ.”
Cái gì gọi là sớm muộn gì cũng chết trong tay cô chứ…
Nghe vậy, con ngươi đậm màu của Hạng Chí Viễn bổng nhiên sáng lên: “Em đang đau lòng cho tôi ư?”
Anh cười.
Giống như nhặt được thứ gì quý báu, hạnh phúc đến mức quên sạch tất cả.
“Không có.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng chối bỏ.
Hạng Chí Viễn kéo cỏ đến trước mặt mình, khuỏn mặt đẹp trai đột ngột phóng đại trước mắt cỏ, quyến rũ và trìu mến nói: “Hãy đế cho tôi chết trẽn giường của em”
“Vậy thì anh mau chết đi!”
Người đàn ông thối trong đầu toàn những thứ không đâu.
Giang Ninh Phiến tránh khỏi anh, đứng dậy định đi!