Trước đây anh luôn xem thường việc giải thích. Cho dù làm gì, chỉ cần chính anh tự biết là được. Bây giờ thì không thể như thế…
Nghe vậy, tốc độ bơi của Giang Ninh Phiến từ từ chậm lại.
Anh xem AN như cái gai trong mắt, đinh trong thịt.
Thật ra thì cỏ còn hiếu rõ hơn bất kì ai khác, tráng và đen,
người lính và kẻ gian hoàn toàn đối lập nhau.
Nhưng trái tim của cô đang bị giam cầm, được Hạng Chí Viễn chiều chuộng từng ngày như vậy, cô đã không còn có thể phân biệt sự khác nhau giữa trắng và đen một cách bình thường được nữa…
“Thế giới này vốn dĩ rất tàn nhẫn, hôm nay tôi thả bọn họ đi, ngày mai người chết sẽ là tôi.”
Hạng Chí Viễn đứng bên cạnh hồ bơi, dáng vóc đẹp trai, từ trên cao nhìn xuống cô.
Giọng điệu của anh vẫn mang thái độ cây ngay không sợ chết đứng.
Anh có thể tự tin nói nguyên nhân khiến hai người kia nhất định phải chết.
Giang Ninh Phiến xoay người bơi về phía anh, nối lên mặt nước, vươn tay lau vệt nước trên mặt: “Hạng Chí Viễn, bây giờ anh rửa tay gác kiếm vẫn còn kịp mà không phải sao, anh không làm, AN cũng không thế làm gì được anh…”
Từ những gì cô biết về An Vũ Dương, anh ta là một người dùng bằng chứng đế nói chuyện, chưa bao giờ bịa đặt.
Chỉ cần bây giờ Hạng Chí Viễn dừng tay lại, An Vũ Dương sẽ không có cách nào gây khó dê cho anh.
“Tiêm Tiêm.”
Hạng Chí Viễn lãn nữa ngầt lời cỏ, đỏi mắt đen sáu thắm nhìn
cồ, khuôn mặt mang theo vẻ lạnh lùng khó có thể thuyết phục được: ‘Tôi sẽ khỏng rời khỏi con đường này, em hiếu không?”
“Anh đã từng nói, tôi muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần tôi không rời khỏi anh.” Giang Ninh Phiến nổi trên mặt nước, đôi mắt trong veo sau khi ngâm trong nước.
“Em muốn tôi làm gì?”
Hạng Chí Viền cầm chiếc khăn lông trên tay, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ phản chiếu ánh sáng lạnh lùng dữ tợn.
“Tôi là con gái của một giáo sư, rất xem trọng cái thiện và ác.” Giang Ninh Phiến ngước nhìn tư thế hiên ngang của anh trẽn bờ, cuối cùng cũng nói ra điều sâu thắm trong trái tim mình: “Nếu như anh sẵn lòng quay lại làm người bình thường, tôi sẽ đòng ý ở lại bẽn cạnh anh, không bao giờ rời khỏi anh.”
Nửa câu đầu của cô là nửa thật nửa giả.
Sau khi nói ra khỏi miệng, cô mới phát hiện mình đã chuẩn bị sẵn sàng để sổng bên cạnh anh mãi mãi.
Cô thậm chí còn thiết tha hy vọng rằng anh có thế đồng ý với
cô.
Hứa với cô sẽ thoát khỏi Địa Ngục Thiên, trở thành một người bình thường nhất…
ii
Hạng Chí Viền không lên tiếng.
Anh ở trên bờ, cô ở trong nước, khoảng cách của cả hai còn chưa đầy một mét.
Nhưng khi nhìn vào đôi mât đang từ từ cụp xuống của Hạng Chí Viễn, Giang Ninh Phiến bổng nhiên nhận ra anh cách cô rất xa.
Nơi xa đến mức cô không thế nào nhìn rõ.
Hồi lâu sao, Hạng Chí Viễn mới ngước mắt lên, khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác, cười như không cười nhìn cô: “Tiêm Tiêm, em thật biết cách dụ dỗ tỏi…”
Cô đi nước cờ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh, cám dồ lớn như vậy, làm sao anh có thể chống lại được.
“Tôi rất nghiêm túc.” Khuôn mặt Giang Ninh Phiến chỉ còn lại vẻ nghiêm túc: “Anh có bằng lòng không?”
Cơ thế tinh tế của cô được bộ quần áo ướt sũng dán chặt vào, lộ ra một bức tranh cực kỳ quyến rũ.
Hạng Chí Viễn nhìn cô sâu xa, độ cong khóe miệng chậm rãi hạ xuống.
Khuôn mặt của anh phong trân, thâm độc, sâu xa khó lường.
Khiến cho người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Nhưng cô vẫn cố chấp ở dưới nước chờ đợi…
“Tiêm Tiêm, đừng ngâm quá lâu, sẽ bị cảm lạnh.”