Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế - Giang Ninh Phiến (Full)

Nắm chặt chiếc nhẫn, khuôn mặt của Hạng Chí Viễn chìm xuống đáy. 

Tiêm Tiêm. 

Đừng để anh tìm được em, nếu không, anh nhất định sẽ cho em biết cái giá của việc chưa được cho phép mà đã bỏ đi! 

“Vâng, cậu dạng, đi bên này.” Cô Minh Thành lau mặt, đi lên trước, người vẫn còn ướt sũng. 

Trong phòng giám sát. 

CU 

Đám đàn em đứng ngay ngắn khắp phòng, Hạng Chí Viễn ngồi trên ghế, vắt chéo chân, lấy khăn giấy lau nhẫn. 

Lau đi lau lại, như thể cho dù lau thế nào cũng không thể lau sạch được. 

Vài nhân viên bảo vệ trực ban đứng xung quanh sợ đến nỗi run bần bật: “Hệ thống bị trục trặc, tất cả máy quay giám sát của tiểu khu trong hai ngày qua đều không được ghi lại…” 

Nghe vậy, động tác lau nhẫn của Hạng Chí Viễn dừng lại, khuôn mặt yêu mỏ càng thêm ảm đạm. 

“Trùng hợp vậy? Mẹ kiếp!” Cô Minh Thành thấy sắc mặt của Hạng Chí Viễn càng ngày càng trở nên bất thường, vội vàng hét lớn, chân đá về phía nhân viên bảo vệ: “Mấy người lừa cậu Hạng của chúng tôi có phải không? Muốn chết sao?” 

“Không có không có thực sự là hệ thống có vấn đề.” 

Các nhân viên bảo vệ lắc đầu nguầy nguậy, sợ đến nỗi chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, có người còn sợ đến nỗi đái ra quần. 

“Chết tiệt, có phải đàn ông không? Lại còn đái ra quần!” Cô Minh Thành lại đá thêm mấy cái, sau đó nhìn Hạng Chí Viễn Nhiên, mặt đầy vẻ bất lực: “Cậu Hạng, làm sao bây giờ?” 

Ngoại trừ một chiếc nhẫn, đến sợi tóc của chị Phiến cũng không sờ đến được. 

Thế này thì còn tìm như nào? 

Hạng Chí Viễn ném khăn giấy đi, đeo lại chiếc nhẫn sáng sủa sạch sẽ vào ngón trỏ, lạnh lùng nhìn nhân viên bảo vệ trước mặt, vươn tay lấy trong túi ra một tấm ảnh, lạnh lùng hỏi: “Nhìn thấy người này bao giờ chưa?” 

Đây là bức ảnh chụp Giang Ninh Phiến đang đội mũ bóng chày. 

“Không..” Nhân viên bảo vệ ngơ ngác lắc đầu. 

“Tiểu khu Lục Đảo có tất cả bao nhiêu hộ?” Hạng Chí Viễn lại hỏi. 

“Hơn hai nghìn bốn trăm hộ, đây là một khu chung cư lớn.” Mấy nhân viên bảo vệ trả lời câu hỏi này rất nhanh. 

Nghe vậy, Hạng Chí Viễn đứng lên, xoay chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ theo thói quen, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng: “Kiểm tra từng nhà một cho tôi!” 

“Kiểm tra từng nhà một?” Cố Minh Thành ngạc nhiên há hốc miệng: “Chị Phiến sẽ sống ở đây sao? Nhà họ Giang không có bất động sản ở đây” 

Hơn hai nghìn hộ gia đình, đây là khái niệm gì vậy.

Nắm chặt chiếc nhẫn, khuôn mặt của Hạng Chí Viễn chìm xuống đáy. 

Tiêm Tiêm. 

Đừng để anh tìm được em, nếu không, anh nhất định sẽ cho em biết cái giá của việc chưa được cho phép mà đã bỏ đi! 

“Vâng, cậu dạng, đi bên này.” Cô Minh Thành lau mặt, đi lên trước, người vẫn còn ướt sũng. 

Trong phòng giám sát. 

CU 

Đám đàn em đứng ngay ngắn khắp phòng, Hạng Chí Viễn ngồi trên ghế, vắt chéo chân, lấy khăn giấy lau nhẫn. 

Lau đi lau lại, như thể cho dù lau thế nào cũng không thể lau sạch được. 

Vài nhân viên bảo vệ trực ban đứng xung quanh sợ đến nỗi run bần bật: “Hệ thống bị trục trặc, tất cả máy quay giám sát của tiểu khu trong hai ngày qua đều không được ghi lại…” 

Nghe vậy, động tác lau nhẫn của Hạng Chí Viễn dừng lại, khuôn mặt yêu mỏ càng thêm ảm đạm. 

“Trùng hợp vậy? Mẹ kiếp!” Cô Minh Thành thấy sắc mặt của Hạng Chí Viễn càng ngày càng trở nên bất thường, vội vàng hét lớn, chân đá về phía nhân viên bảo vệ: “Mấy người lừa cậu Hạng của chúng tôi có phải không? Muốn chết sao?” 

“Không có không có thực sự là hệ thống có vấn đề.” 

Các nhân viên bảo vệ lắc đầu nguầy nguậy, sợ đến nỗi chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, có người còn sợ đến nỗi đái ra quần. 

“Chết tiệt, có phải đàn ông không? Lại còn đái ra quần!” Cô Minh Thành lại đá thêm mấy cái, sau đó nhìn Hạng Chí Viễn Nhiên, mặt đầy vẻ bất lực: “Cậu Hạng, làm sao bây giờ?” 

Ngoại trừ một chiếc nhẫn, đến sợi tóc của chị Phiến cũng không sờ đến được. 

Thế này thì còn tìm như nào? 

Hạng Chí Viễn ném khăn giấy đi, đeo lại chiếc nhẫn sáng sủa sạch sẽ vào ngón trỏ, lạnh lùng nhìn nhân viên bảo vệ trước mặt, vươn tay lấy trong túi ra một tấm ảnh, lạnh lùng hỏi: “Nhìn thấy người này bao giờ chưa?” 

Đây là bức ảnh chụp Giang Ninh Phiến đang đội mũ bóng chày. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!