Nói thêm gì nữa, anh cũng không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Giang Ninh Phiến nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt anh.
Ngón tay Hạng Chí Viễn chậm rãi vuốt ve dọc theo khuôn mặt cô xuống dưới, đột nhiên bắt lấy cánh tay cô kéo ra cửa.
cửa mở, Cô Minh Thành và mấy đàn em đang trông coi bên ngoài.
“Cô ấy quá mệt mỏi, đưa cô ấy trở về phòng nghỉ ngơi.” Hạng Chí Viễn âm trầm nhìn chằm chằm Cô Minh Thành: “Không có tội cho phép, không được phép để cô ấy ra khỏi cửa phòng một bước.”
“Vâng, cậu Hạng.”
Cô Minh Thành gật đầu, nhìn sắc mặt u ám của Hạng Chí Viễn, không khỏi buồn bực, không phải mới vừa rồi còn tốt lắm sao? Làm sao đột nhiên bầu không khí trở nên kỳ lạ như thế…
“Hạng Chí Viễn…” Giang Ninh Phiến không muốn đi.
“Tôi nói, em đừng nói thêm gì nữa!” Cặp mắt độc ác nham hiểm của Hạng Chí Viễn gắt gao trợn trừng nhìn cô, chặn lời cô muốn nói ra trở về.
Nhìn thấy anh thế này, đáy lòng Giang Ninh Phiến dâng lên cảm giác hoảng
sợ.
Có thể trong khoảng thời gian này Hạng Chí Viễn quá mức cưng chiều cô, đến mức cô lại bắt đầu không thích ứng với bộ mặt chân chính của anh.
“Chị Phiến, đi thôi.”
Cô Minh Thành dẫn đường.
Giang Ninh Phiến bị giam vào trong phòng của mình.
Căn phòng nhỏ hai mươi mét vuông, trang trí màu trắng giản lược, ánh nắng bên ngoài chiếu vào soi sáng không gian.
Không khí rất tươi mát.
Giang Ninh Phiến ngồi xuống mép giường, dựa vào con gấu Teddy to ở đầu giường, mở lòng bàn tay ra, bên trên là chiếc nhẫn màu đen của Hạng Chí Viễn. Đầu hồ ly điêu khắc sinh động như thật, ánh mắt sắc bén hệt như chủ nó, bá đạo không ai bì nổi, chiết xạ ra ánh sáng u tối…
Cô bằng lòng buông xuống thù hận đối với Hạng Chí Viễn, Hạng Chí Viễn lại không chịu thả cô rời đi.
“Một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận.”
Giang Ninh Phiến thấp giọng nói với đầu hồ ly, cô nắm chặt nó trong tay, co hai chân lại, hai tay ôm đầu gối, co mình thành một cục.
Cô nhất định phải nghĩ cách rời khỏi Hạng Chí Viễn.
Dây dưa tiếp, coi như cô không thu thập chứng cứ của anh, sớm muộn cũng sẽ bị anh phát hiện thân phận của mình, cô chỉ có một con đường chết.
Giang Ninh Phiến từ từ ngã xuống giường, tóc dài đen nhánh tản ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trước…
Phải làm thế nào mới có thể để Hạng Chí Viễn buông tay?
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Ninh Phiến cảm thấy bối rối, ngã xuống giường ngủ thiếp đi, trong tay còn nắm thật chặt chiếc nhẫn của Hạng Chí Viễn…
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng động đánh thức Giang Ninh Phiến.
Căn phòng của cô dưới lầu, bên ngoài chính là phòng ăn.
Giang Ninh Phiến ngồi dậy khỏi giường đi tới cửa, thoáng kéo cửa nhìn ra bên ngoài.
Cô Minh Thành và ba đàn em đang đứng trước cửa phòng cô trông coi.
Trên bàn cơm hình chữ nhật màu trắng phủ kín một mâm đồ ăn nóng hôi hổi, mùi hương tỏa ra.
“Bác trai, bác gái, mời ngồi.”
Hạng Chí Viễn buông tay áo xuống, cúi đầu nói.
Cô đã nói vậy rồi, anh vẫn làm một mâm đồ ăn ư?
Vợ chồng Giang Phương Việt và Vương Chỉ Du đứng trước bàn ăn, kháng cự nói: “Cậu cứ ăn đi, chúng tôi vẫn chưa đói.”
Hạng Chí Viễn đứng ở đó, trên mặt lạnh như băng, một câu cũng không nói, bỗng dưng nhìn sang hướng phòng Giang Ninh Phiến, ánh mắt tĩnh mịch, độc ác nham hiểm.
Giang Ninh Phiến lạnh người, suýt chút đóng cửa lại.
“Vậy chúng ta lên lầu trước, cậu tự nhiên đi.” Giang Phương Việt lôi kéo Vương Chỉ Du đi.
“Bụp.”
Đột nhiên đám đàn em đứng trước bàn ăn rút súng ra đặt trên bàn cơm.
Mép bàn cơm có thêm năm khẩu súng.
Toàn bộ họng súng nhắm ngay vợ chồng Giang Phương Việt.
Giang Phương Việt hít khí lạnh, vội vàng lôi kéo vợ ngồi xuống bàn ăn, sợ hãi
nhìn về phía Hạng Chí Viễn: “Các người muốn làm gì?”
Nói thêm gì nữa, anh cũng không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Giang Ninh Phiến nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt anh.
Ngón tay Hạng Chí Viễn chậm rãi vuốt ve dọc theo khuôn mặt cô xuống dưới, đột nhiên bắt lấy cánh tay cô kéo ra cửa.
cửa mở, Cô Minh Thành và mấy đàn em đang trông coi bên ngoài.
“Cô ấy quá mệt mỏi, đưa cô ấy trở về phòng nghỉ ngơi.” Hạng Chí Viễn âm trầm nhìn chằm chằm Cô Minh Thành: “Không có tội cho phép, không được phép để cô ấy ra khỏi cửa phòng một bước.”
“Vâng, cậu Hạng.”
Cô Minh Thành gật đầu, nhìn sắc mặt u ám của Hạng Chí Viễn, không khỏi buồn bực, không phải mới vừa rồi còn tốt lắm sao? Làm sao đột nhiên bầu không khí trở nên kỳ lạ như thế…
“Hạng Chí Viễn…” Giang Ninh Phiến không muốn đi.
“Tôi nói, em đừng nói thêm gì nữa!” Cặp mắt độc ác nham hiểm của Hạng Chí Viễn gắt gao trợn trừng nhìn cô, chặn lời cô muốn nói ra trở về.
Nhìn thấy anh thế này, đáy lòng Giang Ninh Phiến dâng lên cảm giác hoảng
sợ.
Có thể trong khoảng thời gian này Hạng Chí Viễn quá mức cưng chiều cô, đến mức cô lại bắt đầu không thích ứng với bộ mặt chân chính của anh.
“Chị Phiến, đi thôi.”
Cô Minh Thành dẫn đường.
Giang Ninh Phiến bị giam vào trong phòng của mình.
Căn phòng nhỏ hai mươi mét vuông, trang trí màu trắng giản lược, ánh nắng bên ngoài chiếu vào soi sáng không gian.
Không khí rất tươi mát.
Giang Ninh Phiến ngồi xuống mép giường, dựa vào con gấu Teddy to ở đầu giường, mở lòng bàn tay ra, bên trên là chiếc nhẫn màu đen của Hạng Chí Viễn. Đầu hồ ly điêu khắc sinh động như thật, ánh mắt sắc bén hệt như chủ nó, bá đạo không ai bì nổi, chiết xạ ra ánh sáng u tối…
Cô bằng lòng buông xuống thù hận đối với Hạng Chí Viễn, Hạng Chí Viễn lại không chịu thả cô rời đi.
“Một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận.”
Giang Ninh Phiến thấp giọng nói với đầu hồ ly, cô nắm chặt nó trong tay, co hai chân lại, hai tay ôm đầu gối, co mình thành một cục.
Cô nhất định phải nghĩ cách rời khỏi Hạng Chí Viễn.
Dây dưa tiếp, coi như cô không thu thập chứng cứ của anh, sớm muộn cũng sẽ bị anh phát hiện thân phận của mình, cô chỉ có một con đường chết.
Giang Ninh Phiến từ từ ngã xuống giường, tóc dài đen nhánh tản ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trước…
Phải làm thế nào mới có thể để Hạng Chí Viễn buông tay?
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Ninh Phiến cảm thấy bối rối, ngã xuống giường ngủ thiếp đi, trong tay còn nắm thật chặt chiếc nhẫn của Hạng Chí Viễn…
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng động đánh thức Giang Ninh Phiến.
Căn phòng của cô dưới lầu, bên ngoài chính là phòng ăn.
Giang Ninh Phiến ngồi dậy khỏi giường đi tới cửa, thoáng kéo cửa nhìn ra bên ngoài.
Cô Minh Thành và ba đàn em đang đứng trước cửa phòng cô trông coi.
Trên bàn cơm hình chữ nhật màu trắng phủ kín một mâm đồ ăn nóng hôi hổi, mùi hương tỏa ra.
“Bác trai, bác gái, mời ngồi.”
Hạng Chí Viễn buông tay áo xuống, cúi đầu nói.
Cô đã nói vậy rồi, anh vẫn làm một mâm đồ ăn ư?
Vợ chồng Giang Phương Việt và Vương Chỉ Du đứng trước bàn ăn, kháng cự nói: “Cậu cứ ăn đi, chúng tôi vẫn chưa đói.”
Hạng Chí Viễn đứng ở đó, trên mặt lạnh như băng, một câu cũng không nói, bỗng dưng nhìn sang hướng phòng Giang Ninh Phiến, ánh mắt tĩnh mịch, độc ác nham hiểm.
Giang Ninh Phiến lạnh người, suýt chút đóng cửa lại.
“Vậy chúng ta lên lầu trước, cậu tự nhiên đi.” Giang Phương Việt lôi kéo Vương Chỉ Du đi.