Vẻ mặt của cô vô cùng lạnh lùng.
“Bich.”
Tiếng động ngã xuống rất lớn, may mắn hoàn cảnh nơi này đủ yên tĩnh…
Hạng Chí Viễn đã bất tỉnh, thờ ơ trước mọi hành động của cô.
Giang Ninh Phiến bước lên trước, vươn tay nắm lấy cổ áo của anh, đôi mắt hạnh tràn đầy phẫn nộ trợn trừng nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh, cắn răng nói: “Hạng Chí Viễn, tôi đã từng thề, một ngày nào đó anh sẽ rơi vào tay Giang Ninh Phiến tôi!”
Hạng Chí Viễn vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên cô buông tay ra, đứng thẳng người rồi hung ác giơ chân đá lên đùi anh, trả hết toàn bộ oán hận trong nửa năm qua…
Ký ức quay về cái ngày ở giáo đường ấy, anh để lại trên đùi của cô một mảng bầm tím lớn, cú đá này, cô có thể đá nặng thể nào thì nặng thể đó, ra sức đá thật mạnh lên người anh.
Nhưng đáng tiếc là cơ thể cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vốn không tặng lại nổi củ đá mà anh dành cho cô.
Chỉ như thế, sao cô có thể cam tâm.
Giang Ninh Phiến quay lại tìm kiếm khắp mọi nơi.
Trên thân cây, có mấy cành cây cực kỳ đáng chú ý.
Giang Ninh Phiển đi qua đó, chọn ra một cành cây to áng chừng cánh tay của cô từ trong đó, sau đó từ từ đi về phía Hạng Chí Viễn nằm nửa sống nửa chết…
“Bich.”
Cô không chút do dự đánh một đòn lên trên người anh, dưới mái tóc dài dịu dàng là một khuôn mặt đậm đặc vẻ thoải mái được trả thù.
Nửa năm.
Nửa năm qua cô ở bên cạnh anh ép dạ cầu toàn, thần phục dưới chân anh, mỗi ngày đều chờ anh lâm hạnh giống như là gái điếm, từng bước đều luôn cẩn thận sợ đi nhầm sẽ bị đạp đến thương tích đầy người.
“Bụp.”
Lại đánh xuống một đòn.
Nếu anh không hài lòng là sẽ nhốt cố vài này không cho ăn cơm, khi anh hứng thú, mặc kệ cô có bằng lòng hay không, mặc kệ có phải cơ thể cô không khỏe hay không đều đè cô trên giường, để giải tỏa dục vọng nguyên thủy nhất của anh…
“Bịch.”
A
Giang Ninh Phiến dùng hết tất cả sức lực của cô tiếp tục đánh xuống để phát tiết.
Hồi ức từng cảnh từng cảnh trôi qua trước mắt, kêu gào cho cô biết nửa năm qua cô ở bên anh đã sống một cuộc sống không có tôn nghiêm thế nào.
Vẻ mặt của cô vô cùng lạnh lùng.
“Bich.”
Tiếng động ngã xuống rất lớn, may mắn hoàn cảnh nơi này đủ yên tĩnh…
Hạng Chí Viễn đã bất tỉnh, thờ ơ trước mọi hành động của cô.
Giang Ninh Phiến bước lên trước, vươn tay nắm lấy cổ áo của anh, đôi mắt hạnh tràn đầy phẫn nộ trợn trừng nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh, cắn răng nói: “Hạng Chí Viễn, tôi đã từng thề, một ngày nào đó anh sẽ rơi vào tay Giang Ninh Phiến tôi!”
Hạng Chí Viễn vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên cô buông tay ra, đứng thẳng người rồi hung ác giơ chân đá lên đùi anh, trả hết toàn bộ oán hận trong nửa năm qua…
Ký ức quay về cái ngày ở giáo đường ấy, anh để lại trên đùi của cô một mảng bầm tím lớn, cú đá này, cô có thể đá nặng thể nào thì nặng thể đó, ra sức đá thật mạnh lên người anh.
Nhưng đáng tiếc là cơ thể cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vốn không tặng lại nổi củ đá mà anh dành cho cô.
Chỉ như thế, sao cô có thể cam tâm.
Giang Ninh Phiến quay lại tìm kiếm khắp mọi nơi.
Trên thân cây, có mấy cành cây cực kỳ đáng chú ý.
Giang Ninh Phiển đi qua đó, chọn ra một cành cây to áng chừng cánh tay của cô từ trong đó, sau đó từ từ đi về phía Hạng Chí Viễn nằm nửa sống nửa chết…
“Bich.”
Cô không chút do dự đánh một đòn lên trên người anh, dưới mái tóc dài dịu dàng là một khuôn mặt đậm đặc vẻ thoải mái được trả thù.
Nửa năm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!