Trong phút chốc Hạng Chí Viễn bật dậy ngồi thẳng trên giường, con ngươi sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt lộ ra vẻ không vui.
Không đến ba giây sau, Hạng Chí Viễn đã bình tĩnh nhắm mắt lại, giọng điệu phiền muộn hỏi: “Bây giờ thì được rồi chứ?”
Anh ngày càng không có cách nào đối phó với cô.
Mà chính cô cũng đang dần trở nên lạnh lùng hơn.
Từ lâu cả hai đã nhìn thấy bộ dạng trần trụi của nhau rồi, có gì đâu mà phải tránh né, phụ nữ đúng là phiền phức thật.
Bấy giờ Giang Ninh Phiến mới mở vali lấy quần áo mà Hạng Chí Viễn đã chuẩn bị sẵn ra, kế đó cô đi về phía nhà vệ sinh, cô không tin rằng anh sẽ nhắm chặt mắt như vậy suốt cả quá trình.
Ở cổng bệnh viện, Cô Minh Thành và bọn đàn em đứng thành hàng, ai nấy đều không chút biểu cảm, một hàng đen kịt trải dài cho đến chiếc xe bên đường.
Chiến trận lớn đến nỗi khiến những người đến khám bệnh cũng phải chùn bước.
Trong phút chốc, quãng đường từ bệnh viện ra đến đường lớn trừ đám người Hạng Chí Viễn ra thì không còn ai khác nữa.
Lúc Giang Ninh Phiến đi cùng Hạng Chí Viễn ra ngoài, đám đàn em của anh đồng loạt cúi thấp đầu: “Cậu Hạng, chị Phiến.”
Âm thanh vang vọng khắp bầu trời trước bệnh viện.
Giang Ninh Phiến rất ghét kiểu phô trương thế này, liếc mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Hạng Chí Viễn, càng có nhiều đàn em bảo vệ xung quanh thì chỉ càng chứng tỏ anh thiếu tự tin mà thôi.”
“Em muốn nói gì?” Hạng Chí Viễn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo cưng chiều.
“Không muốn dẫn theo đàn em của anh.”
Cô đánh thuốc anh, nếu nửa đường hôn mê bị đám đàn em nhìn thấy thì sẽ khó hành động.
“Lý do.” Thứ anh thiếu duy nhất chính là lòng tin.
Trong phút chốc Hạng Chí Viễn bật dậy ngồi thẳng trên giường, con ngươi sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt lộ ra vẻ không vui.
Không đến ba giây sau, Hạng Chí Viễn đã bình tĩnh nhắm mắt lại, giọng điệu phiền muộn hỏi: “Bây giờ thì được rồi chứ?”
Anh ngày càng không có cách nào đối phó với cô.
Mà chính cô cũng đang dần trở nên lạnh lùng hơn.
Từ lâu cả hai đã nhìn thấy bộ dạng trần trụi của nhau rồi, có gì đâu mà phải tránh né, phụ nữ đúng là phiền phức thật.
Bấy giờ Giang Ninh Phiến mới mở vali lấy quần áo mà Hạng Chí Viễn đã chuẩn bị sẵn ra, kế đó cô đi về phía nhà vệ sinh, cô không tin rằng anh sẽ nhắm chặt mắt như vậy suốt cả quá trình.
Ở cổng bệnh viện, Cô Minh Thành và bọn đàn em đứng thành hàng, ai nấy đều không chút biểu cảm, một hàng đen kịt trải dài cho đến chiếc xe bên đường.
Chiến trận lớn đến nỗi khiến những người đến khám bệnh cũng phải chùn bước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!