Mười ngày này, cô bị Hạng Chí Viễn làm cho tinh thần bối rối.
Bây giờ Hạng Chí Viễn không có chút ý đồ công kích nào với cô, mỗi ngày đều lấy lòng cô, chải đầu cho cô, nấu cơm cho cô, ở bên cạnh cô…
Dường như anh coi cô là người không thể tự lo liệu cho bản thân mà tỉ mỉ chăm sóc.
Mà anh chăm sóc thành quen, lại còn không có một lời oán hận nào.
Cô bảo anh đừng như vậy nữa nhưng người đàn ông này lại nói: “Tôi cưng chiều phụ nữ chính là coi người này như người tàn phế mà cưng chiều! Đến cả đi vệ sinh em cũng không cần tự mình đi, tôi bế đi!”
Đồ thần kinh.
Chăm sóc như vậy khiến cho cô nghẹt thở, mỗi ngày cô nhìn ánh mắt chứa tình cảm của anh khi chăm chú nhìn cô, cô cũng đã sởn hết cả tóc gáy.
“Chị Giang, trở về phòng bệnh đi, lát nữa cậu dạng trở về mà không thấy chị sẽ tức giận đấy.”
Cô Minh Thành dẫn theo mấy tên đàn em đi từng bước như rập khuôn theo sát Giang Ninh Phiến, chỉ lo cô đột ngột biến mất.
“Tôi muốn đi một chút.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói.
Khó khăn lắm Hạng Chí Viễn mới có việc rời khỏi bệnh viện, cô còn không nhân cơ hội này đi hít thở không khí chắc?
Một bóng người bỗng nhiên tiến vào trong tầm mắt cô.
Cô phóng tầm mắt nhìn sang thì thấy được một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục y tá đi vào trong nhà vệ sinh công cộng. Giang Ninh Phiến đảo con người, nói với Cô Minh Thành: “Tôi muốn đến nhà vệ sinh.”
“Được, chúng tôi chờ ở bên ngoài.”
Cô Minh Thành ân cần đi lên đẩy cửa ra cho cô.
Giang Ninh Phiến vừa mới đi vào đã đóng cửa lại, khóa cửa, không để cho người khác đi vào.
Cô y tá tóc ngắn liếc nhìn cô một cái, sau đó đi về phía nhà vệ sinh, đẩy một cánh cửa ra, chắc chắn bên trong không có người mới quay lại cười cười với Giang Ninh Phiến: “Boss phân phó, giao dịch lần trước cô nhắc tới cần phải xác thực chính xác thời gian và địa điểm nơi Hạng Chí Viễn giao dịch, không thể để một ít ma túy nào truyền ra ngoài”
Boss là An Vũ Dương.
Giang Ninh Phiến cho rằng mình đã hiểu rõ nhưng không ngờ khi nghe thấy những lời này, trái tim vẫn không tự chủ được mà thấy lạnh lẽo.
Cô suýt chút nữa đã chết trong tay Hạng Chí Viễn.
An Vũ Dương cũng chỉ quan tâm đến việc chấp hành nhiệm vụ, trong mắt anh ta chỉ có mỗi chuyện này.
“Địa chỉ, thời gian.”
Giang Ninh Phiên đưa tờ giấy đã chuẩn bị kỹ càng từ sáng cho cô ta, cô lấy được tin tức này thật sự rất dễ dàng, bởi vì bây giờ cho dù Hạng Chí Viễn làm cái gì cũng đều không kiêng dè CÔ.
Mười ngày này, cô bị Hạng Chí Viễn làm cho tinh thần bối rối.
Bây giờ Hạng Chí Viễn không có chút ý đồ công kích nào với cô, mỗi ngày đều lấy lòng cô, chải đầu cho cô, nấu cơm cho cô, ở bên cạnh cô…
Dường như anh coi cô là người không thể tự lo liệu cho bản thân mà tỉ mỉ chăm sóc.
Mà anh chăm sóc thành quen, lại còn không có một lời oán hận nào.
Cô bảo anh đừng như vậy nữa nhưng người đàn ông này lại nói: “Tôi cưng chiều phụ nữ chính là coi người này như người tàn phế mà cưng chiều! Đến cả đi vệ sinh em cũng không cần tự mình đi, tôi bế đi!”
Đồ thần kinh.
Chăm sóc như vậy khiến cho cô nghẹt thở, mỗi ngày cô nhìn ánh mắt chứa tình cảm của anh khi chăm chú nhìn cô, cô cũng đã sởn hết cả tóc gáy.
“Chị Giang, trở về phòng bệnh đi, lát nữa cậu dạng trở về mà không thấy chị sẽ tức giận đấy.”
Cô Minh Thành dẫn theo mấy tên đàn em đi từng bước như rập khuôn theo sát Giang Ninh Phiến, chỉ lo cô đột ngột biến mất.
“Tôi muốn đi một chút.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói.
Khó khăn lắm Hạng Chí Viễn mới có việc rời khỏi bệnh viện, cô còn không nhân cơ hội này đi hít thở không khí chắc?
Một bóng người bỗng nhiên tiến vào trong tầm mắt cô.
Cô phóng tầm mắt nhìn sang thì thấy được một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục y tá đi vào trong nhà vệ sinh công cộng. Giang Ninh Phiến đảo con người, nói với Cô Minh Thành: “Tôi muốn đến nhà vệ sinh.”
“Được, chúng tôi chờ ở bên ngoài.”
Cô Minh Thành ân cần đi lên đẩy cửa ra cho cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!