Cô Minh Thành sững sờ, không phải là bảo anh ta vào đưa người đi dạy dỗ ư? Thủ tục mọi khi đều như thế mà.
“Tôi bảo cậu trở về chuẩn bị giày và quần cho tôi.” Hạng Chí Viễn liếc mắt nhìn đôi giày trên mặt đất, lại ghét bỏ quay đầu sang nơi khác.
“Vâng, cậu Hạng!” Cô Minh Thành nhận lệnh, nhìn về phía cô y tá nhỏ đang ngồi trên mặt đất: “Vậy thì cô y tá này.”
“Thả cô ta đi.”
Đây là y tá đã tham gia vào ca phẫu thuật của Giang Ninh Phiến.
“Vâng” Cô Minh Thành hơi không giải thích được nhìn Hạng Chí Viễn, lại nhìn đến cô y tá nhỏ, vẻ mặt đầy khó hiểu rời đi.
“Cảm ơn anh Hạng đã không so đo với tôi.” Cô y tá nhỏ yếu ớt đứng lên nói.
Thậm chí Hạng Chí Viễn còn không thèm nhìn đến cô ta một cái, chỉ cứng đờ đứng trên ghế sô pha, kiêu ngạo khó gần…
Đổi tính rồi à?
Giang Ninh Phiến có chút giật mình nhìn về phía người đàn ông đang đứng im như khúc gỗ kia, thế mà lại học được cách tha thứ.
“Cô Giang, cô đang hồi phục rất tốt, nhưng tiếp theo vẫn cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Kiểm tra định kỳ xong, bác sĩ đặt ống nghe xuống, thành khẩn nói.
“Cảm ơn.”
Giang Ninh Phiến gật đầu.
“Khi nào thì cô ấy có thể không cần chú ý nghỉ ngơi nhiều nữa?” Giọng nói của Hạng Chí Viễn từ trên ghế sô pha truyền tới.
Bác sĩ quay đầu lại, không hiểu rõ hỏi: “Anh Hạng, ý của anh là?”
“Khi nào thì cô ấy có thể lên giường với tôi?” Hạng Chí Viễn nói ngắn gọn, thẳng thắn đến lộ liễu, dường như trong giọng điệu còn có chút không kiên nhẫn.
Các bác sĩ và y tá trong phòng bệnh lập tức như chết lặng.
Lần này đến lượt cơ thể Giang Ninh Phiến trở nên cứng đờ, nhất thời nổi lên ý định muốn dùng chăn trùm cho anh ngộp chết, cũng để trái tim mình bị bóp ngạt.
Cô muốn lấy mạng đổi mạng.
“Ừm, chuyện này hả.” Bác sĩ là người phản ứng lại đầu tiên, cười lúng túng: “Dù sao thì cô ấy cũng vừa trải qua một ca phẫu thuật, vẫn còn quá sớm để làm một số vận động.”
Cô Minh Thành sững sờ, không phải là bảo anh ta vào đưa người đi dạy dỗ ư? Thủ tục mọi khi đều như thế mà.
“Tôi bảo cậu trở về chuẩn bị giày và quần cho tôi.” Hạng Chí Viễn liếc mắt nhìn đôi giày trên mặt đất, lại ghét bỏ quay đầu sang nơi khác.
“Vâng, cậu Hạng!” Cô Minh Thành nhận lệnh, nhìn về phía cô y tá nhỏ đang ngồi trên mặt đất: “Vậy thì cô y tá này.”
“Thả cô ta đi.”
Đây là y tá đã tham gia vào ca phẫu thuật của Giang Ninh Phiến.
“Vâng” Cô Minh Thành hơi không giải thích được nhìn Hạng Chí Viễn, lại nhìn đến cô y tá nhỏ, vẻ mặt đầy khó hiểu rời đi.
“Cảm ơn anh Hạng đã không so đo với tôi.” Cô y tá nhỏ yếu ớt đứng lên nói.
Thậm chí Hạng Chí Viễn còn không thèm nhìn đến cô ta một cái, chỉ cứng đờ đứng trên ghế sô pha, kiêu ngạo khó gần…
Đổi tính rồi à?
Giang Ninh Phiến có chút giật mình nhìn về phía người đàn ông đang đứng im như khúc gỗ kia, thế mà lại học được cách tha thứ.
“Cô Giang, cô đang hồi phục rất tốt, nhưng tiếp theo vẫn cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Kiểm tra định kỳ xong, bác sĩ đặt ống nghe xuống, thành khẩn nói.
“Cảm ơn.”