Ánh mắt Hạng Chí Viễn chậm lại, nhìn chăm chú sang hướng chiếc chuông, đường vận chuông khắc rất phức tạp, thuở thiếu thời anh hoàn toàn chiếu vào vẽ mới có thể vẽ ra, nhưng chỉ vẽ nửa dưới..
Hình như trong đám hoa văn này có khắc chữ?
Chữ triện nhỏ?
“Người tới! Lấy từ điển cho tôi!”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn ý thức được gì đó, bất chợt rống to, trái tim kịch liệt nhảy lên, chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.
Anh đứng ở đó, gắt gao trừng mắt vẽ chiếc chuông dây tím kia, con người tỏa ra ánh sáng tĩnh mịch, vô cùng yêu nghiệt âm u.
Không ai đáp lại anh, Hạng Chí Viễn chau mày: “Người chết ở đâu rồi?”
Một đám cấp dưới vô dụng!
Bỗng nhiên đôi mắt Hạng Chí Viễn sâu hơn, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi quần ra tra, ngón cái xẹt qua màn hình cảm ứng cực nhanh.
Mở ra hệ thống công cụ chuyển hóa chữ triện nhỏ”, Hạng Chí Viễn gõ cực nhanh chữ “Tiêm Tiêm” vào, rất nhanh hệ thống tạo ra một chữ triện nhỏ “Tiêm Tiêm” ra.
Trước sau không hơn mười giây.
Chữ triện nhỏ “Tiêm Tiêm” bằng thư pháp lộ ra vẻ đẹp độc đáo, dịu dàng cao nhã rất cực đoan.
Hạng Chí Viễn nhìn sang chiếc chuông, vẽ lên chữ chưa hoàn chỉnh trên chiếc chuông, nhưng hết lần này tới lần khác trong hoa văn phức tạp nhìn ra giấu giếm nửa chữ “Tiêm” bên phải…
Thật sự có chữ.
Nhiều năm như vậy, mỗi ngày anh đều ngắm, nhưng chưa bao giờ phát hiện bên trong có chữ.
Hai mắt Hạng Chí Viễn khiếp sợ trừng lớn, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dừng lại trong chốc lát, trái tim như bị người ta hung hăng đâm một dao, đau đớn điên cuồng.
Giang Ninh Phiến không ăn nói linh tinh, cô nói hoa văn chiếc chuông khắc tên cô…
“Ầm!”
Hạng Chí Viễn mạnh mẽ đập điện thoại xuống đất, cả người chạy vội ra ngoài, đôi môi trên khuôn mặt yêu nghiệt không còn màu máu.
Cô là Tiêm Tiêm, cô thật là Tiêm Tiêm!
Ánh mắt Hạng Chí Viễn chậm lại, nhìn chăm chú sang hướng chiếc chuông, đường vận chuông khắc rất phức tạp, thuở thiếu thời anh hoàn toàn chiếu vào vẽ mới có thể vẽ ra, nhưng chỉ vẽ nửa dưới..
Hình như trong đám hoa văn này có khắc chữ?
Chữ triện nhỏ?
“Người tới! Lấy từ điển cho tôi!”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn ý thức được gì đó, bất chợt rống to, trái tim kịch liệt nhảy lên, chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.
Anh đứng ở đó, gắt gao trừng mắt vẽ chiếc chuông dây tím kia, con người tỏa ra ánh sáng tĩnh mịch, vô cùng yêu nghiệt âm u.
Không ai đáp lại anh, Hạng Chí Viễn chau mày: “Người chết ở đâu rồi?”
Một đám cấp dưới vô dụng!
Bỗng nhiên đôi mắt Hạng Chí Viễn sâu hơn, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi quần ra tra, ngón cái xẹt qua màn hình cảm ứng cực nhanh.
Mở ra hệ thống công cụ chuyển hóa chữ triện nhỏ”, Hạng Chí Viễn gõ cực nhanh chữ “Tiêm Tiêm” vào, rất nhanh hệ thống tạo ra một chữ triện nhỏ “Tiêm Tiêm” ra.
Trước sau không hơn mười giây.
Chữ triện nhỏ “Tiêm Tiêm” bằng thư pháp lộ ra vẻ đẹp độc đáo, dịu dàng cao nhã rất cực đoan.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!