Nhạc Châu không được như mong muốn cô ta đứng tại quán nổi khùng.
Đến chính cô ta không lường trước được hoàn cảnh hai người không một ai tức giận khi ả dắt Ruky về.
Nhạc Châu hậm hực từ chỗ quán bán kem về đến nhà, về nhà cô ta vứt con đó rồi đi mất tăm.
Ruky ở nhà phải tự mình làm bữa trưa và bữa tối, cậu nhỏ ngoan ngoãn ở nhà không than phiền mẹ bất kỳ điều gì.
Triệu An Ninh không muốn anh biết được chuyện mình đã gặp Nhạc Châu và con của ả, không phải là đang giận anh muốn anh biết mà là không muốn vì một chuyện nhỏ mà xé ra to, làm cho gia đình bất hoà.
________
“Vợ, hôm nay anh mới gặp Nhạc Châu!" Hoắc Liên Hàn ngồi vào bàn ăn
Triệu An Ninh lấy thức ăn bỏ vào dĩa cho anh rồi ngồi xuống.
“Vậy có chuyện gì không anh?"
“Cô ta dắt một đứa trẻ đến đòi anh chịu trách nhiệm!"
Triệu An Ninh trầm xuống nhưng vẫn lên tiếng: “Vậy đứa trẻ là con anh sao?"
“Em đừng hiểu nhầm, đứa bé không phải con anh, anh đã cho người đi xét nghiệm rồi không phải con anh!"
“Em cũng đã gặp đứa bé đó rồi, đúng thật không giống anh!"
“Em thấy vậy là được rồi!"
Chỉ cần Ninh Ninh của anh không giận là được.
Chỉ cần vợ anh không thấy đứa trẻ đó giống anh là anh mừng rồi.
Triệu An Ninh cũng rất hiểu cho anh, nếu anh không xét nghiệm ADN thì cô cũng sẽ cho người đi xét nghiệm.
______
Lên phòng, Triệu An Ninh đang chuẩn bị đi tắm, thì anh từ bên ngoài đi vào vừa thấy cô chuẩn bị đi tắm liền chạy đến, đưa tay cởi quần áo cô ra...
“Anh đang làm gì đấy, này...!"
Hoắc Liên Hàn đâu có quan tâm cô gọi, anh chỉ đang quan tâm đến việc mình đang làm và cần phải làm, rất nhanh quần áo của cô đã bị anh cởi sạch trên người chỉ còn lại đồ lót.
“Anh đang làm trò gì đấy?"
“Anh muốn tắm chung!" Anh vẻ mặt nghiêm túc
“Không nói nữa, vợ chúng ta đi tắm thôi!"
“Nè...nè em tự đi được!"
Hoắc Liên Hàn bế cô đi vào nhà tắm.
Trai đẹp đến mấy thì cũng có lúc bị chai mặt ra thôi!
Có lạnh lùng, băng giá hay ga lăng đến mấy cũng nhớ mùi của vợ!
Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng cởi đồ cô ra rồi ăn sạch sẽ cô.
Nhớ mùi hương, muốn làm nũng với vợ thì anh đây đã mất liêm sỉ rồi.
Liêm sỉ cái gì nữa, phải vứt đi mới được ăn vợ
______________
Mấy ngày sau bên phía của Nhạc Châu không có tiến triển, Triệu An Ninh đã đi trước cô ta một bước điều tra lý lịch của Ruky rồi, cô cũng đã liên hệ được gặp với bố của đứa trẻ.
Rất nhanh hai người đã gặp nhau trong quán cafe.
“Chào anh, tôi tên Triệu An Ninh!"
“Chào, còn tôi tên Dylan!"
Hai người chào hỏi qua lại với nhau.
“Cho hỏi cô Triệu đây muốn gặp tôi có chuyện gì?"
“Anh là bố của đứa trẻ tên Ruky phải không?" Cô đưa tấm hình đến
“Là tôi!"
“Vậy anh Dylan là gì của Nhạc Châu?"
“Là vợ chồng!"
“ Vậy chắc quan hệ của hai người không tốt nên mới không sống cùng nhau?"
“Cô ấy không thích việc mình bị trói buộc bởi gia đình nên không muốn sống chung!"
Trong lời nói của Dylan cũng hiểu được sự yêu thương và tôn trọng Nhạc Châu, ánh mắt buồn bã khi nói về Nhạc Châu.
Dylan chỉ là một người làm trong cty bình thường, nhưng cũng đủ trang trải cuộc sống, mặc dù như vậy vẫn không thể nào làm cho Nhạc Châu vui vẻ, bởi một người coi trọng vật chất ham muốn giàu sang như cô ta sẽ không để mình phải sống như vậy.
“Cô muốn gặp tôi chỉ để hỏi vậy thôi sao?"
“Không, tôi chỉ muốn anh và Nhạc Châu hàn gắn lại tình cảm, muốn Ruky không phải chịu thiệt!"
“Tôi cũng muốn như vậy nhưng Nhạc Châu cô ấy không muốn!"
“Vậy anh muốn để cho Ruky gọi người khác là bố sao?"
“ Sao có thể?" Dylan phản bác
“Sao không thể, cô ta còn có thể làm nhiều chuyện khác mà anh chưa biết đến nữa!"
“ Sao tôi lại phải tin cô?"
“Anh không tin thì tùy anh, nhưng tôi cũng không muốn chồng tôi phải xem con người khác là con mình đâu!"
“Vậy tôi phải làm thế nào?"
“Chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được!"
Lần này cô nhất định phải dành lại quyền kiểm soát mọi thứ, phải rạch mặt của Nhạc Châu ra để cô ta không còn đường cãi.
Hai ngày sau Triệu An Ninh và Hoắc Liên Hàn hẹn Nhạc Châu đến nhà hàng vip nói chuyện, không quên mời cả Dylan.
Nhạc Châu cũng dặn dò Ruky trước khi đi vài câu.
Đến nơi, cô ta mở cửa bước vào phòng Vip đã được anh đặt trước.
Vừa vào như cô ta dặn, Ruky liền chạy đến cúi người chào Hoắc Liên Hàn.
“Daddy buổi sáng vui vẻ!"
Hoắc Liên Hàn nhướm mày không nhìn, riêng Triệu An Ninh lại rất vui vẻ mà chào lại: “ Chào con!"
“Là cô, cảm ơn cô bữa kem trước!" Ruky cảm ơn vì chiếc kem hôm trước.
“Ngoan, mau ngồi vào đi!" Triệu An Ninh hào phóng muốn đi lại kéo ghế cho Ruky nhưng bị Nhạc Châu cướp lấy.
“Con trai mau ngồi bên Daddy đi!"
Triệu An Ninh không nói gì ngồi xuống, bầu không khí bây giờ hơi bất ổn, Hoắc Liên Hàn liên tục tránh né không trả lời những câu hỏi của Ruky.
“Anh bảo mẹ con em đến có việc gì không?"
“Là Ninh Ninh bảo tôi đến!"
“Nhạc Châu tôi mời cô đến là muốn gặp một người!"
“Gặp ai?"
“Dylan, anh mau vào đi!"
Dylan ở bên ngoài mở cửa đi vào, lịch thiệp chào hỏi:
“Hoắc tổng, Hoắc phu nhân!"
“Anh mau ngồi xuống đi!"
Ruky vừa thấy Dylan muốn chạy đến ôm nhưng bị Nhạc Châu kéo lại bắt ngồi vào ghế.
“Cô gọi tôi đến chỉ để gặp người đàn ông lạ mặt này sao?"
“Cô nhìn thấy lạ nhưng Ruky lại thấy quen"
“Cô có ý gì?" Tay cô ta nắm chặt lấy quai túi xách ở phía dưới.
“ Ruky người này là daddy của con phải không?"
Ruky rất muốn trả lời là đúng nhưng nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Nhạc Châu lại vội lắc đầu.
“Con cứ nói không cần phải sợ, daddy sẽ bảo vệ con!" Dylan lên tiếng
Ánh mắt muốn khóc của Ruky nhìn về phía của Dylan.
“Daddy!" Ruky xuống ghế chạy đến chỗ Dylan, anh ta cũng cúi người ôm lấy, hai người như lâu ngày không gặp lại nhau vậy, ôm hôn thắm thiết.
Nhạc Châu nhìn thấy cạnh này đen mặt lại, vội đẩy ghế đi nhanh lại chỗ của Dylan, ôm lấy Ruky ra khỏi vòng tay anh ta.
“ Con muốn ở cùng daddy, con không muốn gọi người khác là daddy!"
Một đứa bé cứng rắn như Ruky bây giờ lại khóc lóc, ôm lấy Dylan không buông.
Nhạc Châu nghe thấy vậy hoảng hốt: “Con đang nói gì vậy? Đó không phải là daddy của con!"
“Cô đừng quá đáng như vậy, dùng thằng bé vào những chuyện bẩn thỉu mà cô sắp đặt ra sao?" Dylan lên lớn tiếng
“Anh biết cái gì, nếu anh giàu thì tôi đâu phải làm như vậy!"
“Tôi có để cô chịu thiệt không?"
“Các người cãi nhau xong chưa?" Hoắc Liên Hàn không chịu được tiếng vang lớn bên tai lên tiếng
“Liên Hàn, anh nghe em giải thích!"
“Giải thích cái gì nữa, cô xem đi đây là tập tài liệu tôi đã cho người điều tra về cô và các mối quan hệ khác!"
Anh vứt một tập tài liệu xuống bàn.
“Nhạc Châu, Dylan thật sự rất yêu cô đừng làm những chuyện ảnh hưởng đến người thương của mình!"
“Tôi không cần cô quản, cuộc sống của tôi tôi tự quyết định!"
“Vậy bây giờ cô muốn gì thì mới buông tha cho tôi?" Hoắc Liên Hàn nhìn nhạc Châu không cảm xúc
Nhạc Châu thì thứ gì cô ta chẳng muốn có, cô ta lương lự không muốn nói.
“Bây giờ cô nói tôi sẽ đáp ứng, tôi không muốn vì mấy cái vớ vẩn này làm tổn hại đến sức khỏe của vợ tôi!"
“Vậy em muốn làm vợ anh!"
“Vợ, tôi chỉ có một không có hai, nếu không thì tôi đưa những tài liệu này cho luật sư cô đến đó tự giải quyết!"
Anh không muốn nói nhiều với loại người không biết điều như cô ta.