“Ninh Ninh, em đừng giận cậu ấy nữa, bây giờ trong lòng Hoắc Liên Hàn chỉ có em thôi không có bất kỳ người phụ nữ khác!"
Cái này thì thì Bạch Huyền Y chắc chắn, bởi cách anh đối xử đã nói lên tất cả, cách bảo vệ cô khỏi mọi chuyện đó Triệu Thanh Kỳ gây ra cũng đã chứng tỏ Ninh Ninh quan trọng với Hoắc Liên Hàn đến chừng nào.
Triệu An Ninh không lên tiếng nằm trên giường lắng nghe Bạch Huyền Y kể lại mọi thứ khi đang còn đi học cùng.
___________
Tối đến bụng cô đã sôi sùng sục khiến Triệu An Ninh không tài nào chợp mắt được, hai mắt cô xưng lên vì khóc trong lòng lại đang lo lắng cho anh, Hoắc Liên Hàn ra ngoài từ lúc chiều đến giờ vẫn không thấy đâu.
Triệu An Ninh ngồi dậy rói ít nước uống, do không ăn tối nên bụng cô lại chuyển đau, cô lấy hộ bánh ngọt ở đầu tủ ra ăn.
Cạch
Tiếng mở cửa đã làm cô để ý, ánh sáng nhẹ của chiếc đèn ngủ giúp cô nhìn rõ là ai, người bước vào là anh, Hoắc Liên Hàn bước chân loạn choạng vào, trên người nồng nặc mùi rượu.
Triệu An Ninh để hộp bánh xuống muốn đến đỡ anh thì bất thình lình anh quỳ xuống trước mặt cô.
“Vợ, anh xin lỗi...hức... đừng giận anh nữa...hức hức...!"
Hoắc Liên Hàn giống như một đứa trẻ khóc lóc đòi đồ chơi vậy.
“Vợ, anh xin lỗi...hức...hức...!" Anh vừa nấc vừa nói.
Triệu An Ninh không đỡ anh muốn xem anh muốn dở trò này.
Đúng là say không biết trời đất là gì, xem bệnh viện như là nhà mà khóc lóc!
“Vợ, anh xin lỗi...anh không cố ý giấu em... hức... hức...!"
Hoắc Liên Hàn quỳ dưới đất không ngừng khóc lóc không ngừng van xin, người ngoài nhìn vào lại tưởng bị vợ đánh cũng đúng!
Hoắc Liên Hàn khóc lóc, chắc hẳn cũng sẽ không ai biết được đây là vị tổng tài lạnh lùng, băng giá quanh năm vậy mà bây giờ khóc lóc xin lỗi như một đứa trẻ bị mẹ phạt.
Hoắc tổng đại nhân kiêu ngạo ngày nào đó đâu ư?
“Vợ đừng giận anh nữa...em giận anh không biết dỗ... hức hức...
Nếu em muốn mắng muốn đánh anh cũng được chỉ cần em nguôi giận!"
Anh vừa nói vừa lấy tay tát vào mặt mình.
Triệu An Ninh vội ngăn tay anh lại, ngồi xuống ôm anh vào lòng mà an ủi: “Không giận nữa... không giận nữa!"
Hoắc Liên Hàn như đứa trẻ tìm được hơi ấm của người mẹ, anh quơ tay ốm lấy cô nhưng vẫn khóc.
Vợ giận chồng vì đã nói dối, anh chồng lại không biết dỗ vợ đành đi uống rượu rồi khóc lóc như một đứa trẻ.
Chuyện này đúng thật nực cười...!!!
Triệu An Ninh giận cũng không thể để anh ngủ dưới đất được, cô khó nhọc dìu anh lên giường bệnh của mình.
Anh vừa rời khỏi cô chưa được mấy giây đã làm nũng rồi: “Vợ, em đừng đi!"
_________
Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy thấy đầu đu như búa bổ, anh lại nhìn thấy Ninh Ninh nằm ở sofa chật hẹp ngủ, do giường chật nên cô mới phải ra sofa ngủ.
Hoắc Liên Hàn xoa đầu, anh nhớ mang máng chuyện tối qua.
Hôm qua nhìn cô giận như vậy anh không biết làm sao, cũng không biết giải thích làm sao cho cô nguôi giận, cuối cùng anh một mình đến quán bas uống rượu cho đến say bí tỉ.
Đúng rồi, anh nhớ mình còn đến bệnh viện xin lỗi cô, nhưng không biết Ninh Ninh của anh đã nguôi giận chưa?
Anh đi đến chỗ cô nằm muốn đắp mền cho cô nhưng chưa đặt xuống cô đã tỉnh.
“Anh dậy rồi sao?" Cô dụt mắt nói
Anh vội lùi ra xa không dám đứng gần cô, nhìn cô với ánh mắt tội lỗi.
Thấy cô cứ xử bình thường với mình anh lấy làm lạ, nghĩ cô vẫn đang giận mình.
Ánh mắt anh lủi thủi nhìn về phía cô.
Chẳng lẽ anh đã quên mất chuyện tối hôm qua, khóc lóc như một đứa trẻ rồi sao?
Nhìn ánh mắt anh Triệu An Ninh cũng đã biết được câu trả lời.
Anh đã quên hết chuyện hôm qua rồi!
“Anh không nhớ gì sao?" Ninh Ninh ngồi dậy.
Hoắc Liên Hàn ngơ ngẩn lắc đầu.
Nhìn anh như vậy cô lại muốn cười nhưng lại thôi.
“Vợ, anh xin lỗi!"
Anh đứng cách cô hai mét nghiêm túc nói.
Triệu An Ninh trầm mắt không nói gì, từng bước tiến về phía anh. Thấy cô từng bước tiến về phía mình anh không lùi bước mà đứng in, cô bước lại đưa tay lại thì Hoắc Liên Hàn nhằm mắt lại, vài giây sau anh không cảm nhận được trên mặt mình có sự va chạm, thay vào đó là sự ấm áp từ tay cô, anh mở nhẹ mắt ra nhìn thì ra cô đang vuốt ve khuôn mặt anh.
Anh đang nghĩ Ninh Ninh sẽ tát mình sao? Anh quá vu vơ rồi!
Triệu An Ninh với người thơm lên trán anh: “Xin lỗi!"
Bỗng dưng được cô xin lỗi anh liền đẩy nhẹ cô ra, lắc đầu: “Là lỗi của anh, không cần em xin lỗi!"
“Xin lỗi vì hôm qua đã nặng lời với anh!"
“Là lỗi của anh, anh không nên giấu em chuyện đó!"
Hai người ôm nhau tỏ sự tha lỗi cho đối phương.
Hai người đang thấm thía thì tiếng cửa phòng lại mở ra, người đi vào là bác sĩ và y tá đến khám cho cô, nhìn cảnh tượng trước mắt cả nấy người đều phải đi ra.
“Hai vị cứ tiếp tục!"
Triệu An Ninh cười, rồi nhìn anh: “Em vẫn chưa hết giận đâu, nên anh mau chóng điều tra xem chuyện của anh và Nhạc Châu có đúng không rồi nói chuyện tiếp!"
Sao mà hết giận nhanh được...!!!
“Anh sẽ tìm hiểu!"
“Vợ, anh chỉ có một mình em thôi, trong lòng anh không có hình ảnh của người con gái khác ngoài em!"
“Nên vợ cứ yên tâm!"
“Vẫn không nên yên tâm, bên ngoài kia có rất nhiều người muốn lên giường với anh, sao em có thể yên tâm!"
“Anh là người mắc bệnh sạch sẽ, những kẻ xa lạ anh đều không tiếp xúc!" Hoắc Liên Hàn khẳng định.
“Vậy còn khi ngủ với em ở khách sạn, lúc đó em cũng là người xa lạ sao còn ngủ với em?"
“Cái này...!"
Có lẽ là do duyên số của hai người.
“Lúc đó anh tưởng em là vạn giường vậy anh đã có bao nhiêu bạn giường mà em không biết không?"
Nghe cô hỏi như vậy anh cũng rất khó trả lời, anh mặc dù là người sạch sẽ nhưng những lần chọn bạn giường đều phải sạch, và chỉ tiếp xúc một lần không có lần thứ hai, cô hỏi vậy khiến anh khó nói.
“Anh đừng giấu em, mau trả lời em!"
“Anh thật sự không biết, bọn họ anh chỉ qua lại một lần sau việc đều cho họ ra nước ngoài!"
“Vậy có bao nhiêu người?"
“Chưa đến hai người!" Anh thật thà dơ hai ngón tay lên.
Hoắc Liên Hàn ánh mắt thật thà lại kèm theo sự vô tội khiến cô cười: “Lần này em tin nếu để em biết thì anh đừng có trách em ly hôn!"
“Nhất định không có lần sau nói dối em!"
Hoắc Liên Hàn vội ra mở cửa cho bác sĩ đang đứng ở bên ngoài vào khám lại cho cô.
Cũng may dạ dày của cô đã ổn định vó thể xuất viện ngay buổi sáng.
__________
Tại nhà trọ của Nhạc Châu.
Cô ta từ lúc thấy được cảnh tượng Ninh Ninh và Hoắc Liên Hàn cãi nhau liền trở nên vui sướng, vui đến mức tối ngủ cũng cười.
Nói chung là Nhạc Châu đang mộng tưởng sẽ được cưới anh nên cười như kẻ trốn trại vậy!
“Cái chức vị Hoắc phu nhân sớm sẽ là của mình thôi, hahahah....!"
Nhạc Châu đem sự vui mừng đó đi ngủ rồi đem vào trong giấc mơ, giấc mơ của cô ta toàn là sự khen ngợi của mọi người... đâu có được giấc mơ nên hồn.
Sáng sớm cô ta đi vào nhà hàng ăn không quên khoe khoang sự giàu có sắp đến với mình.
Nhạc Châu cũng giống những kẻ đã được ra đảo khỉ chơi kia thôi, hay bày ra những chiêu trò để chia tách Ninh Ninh và Hoắc Liên Hàn đều có một kết cục giống nhau thôi.